Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Lửng lơ trong vùng trống rỗng

Đôi khi điều đó xảy đến với em.

Thậm chí có lúc cái việc bỗng dưng một cái chất nào đó trong cơ thể em tạm thời suy giảm này xảy ra như cơm bữa. Em không biết cái chất em bị thiếu những lúc đó có phải là serotonin hay không, nhưng em tạm gọi nó là hormon Mạnh mẽ.

Những lúc hormon Mạnh mẽ trong em suy giảm (mà việc này thường xảy ra sau một giấc ngủ lúc hoàng hôn), em cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối. Vào những lúc đó, em thường cảm thấy buồn đến phát khóc. Vào những lúc đó, em có thể vì một chuyện không đâu mà rơi nước mắt khóc rất ngon lành. Vào những lúc đó, em có cảm giác như vũ trụ trong em đang sụp đổ.

Vào những lúc đó, em nghĩ mình thật đáng thương.

Cái việc thiếu hụt thứ hormon này xảy ra thường xuyên trong những năm em ở tuổi dậy thì, khiến cho thời kỳ đó của em, những năm tháng lẽ ra phải là rất đẹp, trở thành những tháng năm tồi tệ. Nó đã lái trệch cả cuộc đời em sang một hướng khác.

Có đôi khi em nghĩ, em thiếu cái thứ chất này chỉ bởi vì em sinh ra dưới cung Thần Nông. Những kẻ thuộc cung Thần Nông luôn sống tận cùng với cảm xúc của mình, mà tận cùng cái gì cũng luôn là trống rỗng. Em là một kẻ lang thang triền miên trong tận cùng cảm xúc này tới cảm xúc khác, đồng nghĩa với việc trống rỗng này tới trống rỗng khác. Cơ thể em lơ lửng trong vùng trống rỗng nhiều lần đến nỗi nó tựa như một thói quen, đến nỗi lâu lâu nếu em không được lửng lơ trong đó, em cảm thấy vô cùng nhớ nó.

Như lúc này đây, em chỉ muốn lửng lơ trong sự trống rỗng này hoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét