Dù thế nào thì em cũng muốn viết một vài dòng gì đó. Để tập cho những ngón tay của em không vụng về trước những câu chữ hình thành bất chợt trong đầu. Viết gì cũng được, dù chỉ là những dòng nhạt nhẽo và vô nghĩa.
Hôm nay nhà hàng xóm mở nhạc ầm ĩ. Những bản nhạc cũ kỹ, khá hợp gu của em và em không thấy làm phiền lắm. Đã lâu lắm và hiếm khi lắm em mới nghe ai đó mở "I've never been to me", dù là không phải cái giọng mỏng tang của Charlene mà em đã từng nghe, nhưng nó khiến tâm hồn em bay bổng như khi có một làn gió mát của những ngày xưa cũ thổi qua. Những làn gió buồn và nhẹ như thổi ra từ trong những bộ phim Hàn Quốc ngày xưa, thổi qua tán cây mùa hè trong ánh đèn vàng vọt dưới chân một chung cư cao tầng vắng lặng. Nhân vật nam chính chạy hoài chạy hoài trên một con dốc dưới ánh đèn vàng. Máy quay quét từ trên xuống. Một giọng nam khàn hát những nốt cao vang lên trong thước phim.
Em nhớ Lee Dae Gil, tên săn nô si tình bước một mình giữa con đường dài mùa đông. Làn môi khô khốc, tóc lòa xòa trên khuôn mặt đầy những vết sẹo. Trước mắt hắn là hình bóng người yêu dấu suốt 10 năm tìm kiếm. Hắn đã gặp lại nàng nhưng cũng biết rằng mình đã mất nàng. Nàng ở trước mắt hắn. Hắn cứ giơ tay nhưng không sao chạm được vào hình ảnh ấy. Vì đơn giản, hắn đã vĩnh viễn mất nàng.
Phim Hàn Quốc, thật buồn cười là nó đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời em. Nếu cuộc đời em không có những bộ phim truyền hình dài tập ấy, có lẽ nó đã tẻ nhạt hơn thế này rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét