Trong những tháng ngày hoang mang cùng cực ấy, những cảm xúc tiêu cực chỉ chực cuốn em xuống những đáy vực sâu, em đã từng mơ ước có một cuộc sống như thế này. Em đã từng mơ ước có một cuộc sống bận rộn để không có thời gian mà suy nghĩ một điều gì. Tội nghiệp em trong những ngày xưa cũ, sự rỗi rãi triền miên chỉ khiến em gặm nhấm những nỗi đau vớ vẩn.
Nghĩ đến đây, tự dưng em phát hiện ra rằng lâu lắm rồi mình không dùng từ Nỗi đau. Có lẽ tuổi tác đã tôi luyện cho em một trái tim dũng cảm hơn mà cũng lãnh đạm hơn, nên bây giờ những cảm xúc và hiện thực ấy thôi không còn làm em đau được nữa. Thật ra, suy nghĩ rộng hơn, thì là em đã có những trải nghiệm về sự vô nghĩa của cuộc sống một cách logic hơn. Vì thế em đã bớt tham lam hơn, ít ước mơ hơn, ít ảo tưởng hơn. Dù vẫn còn vướng bận bởi vô vàn những câu hỏi thuộc về bản ngã, nhưng lòng em đã thanh thản hơn rất nhiều, và có lẽ cuộc sống bận rộn như thế này đã không còn cần thiết để lấp đầy quỹ thời gian của em nữa.
Nốt năm nay, nốt năm nay thôi, sang năm sau, em sẽ sống như một cơn gió.
Xin gia đình hãy tha lỗi cho con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét