Cô Trang ơi,
Tôi quả thực không muốn viết một cái thư ngắt quãng. Tôi quả thực rất muốn ngồi vào bàn viết thư cho cô khi mọi việc đã xong xuôi và tâm trí thật thảnh thơi để câu chữ từ từ ào ạt tuôn ra. Nhưng tôi lại phải ngồi vào bàn bây giờ để mà bắt đầu lá thư cho cô khi biết rằng chỉ mấy phút nữa thôi tôi sẽ phải ra dở nồi cá đang kho lên xem nó đã sắp cháy chưa. Rồi sau đó, khi biết rằng nó chưa có nguy cơ cháy, tôi sẽ lại bàn ung dung ngồi tiếp. Tôi phải viết cho cô ngắt quãng, vì như cô biết rồi đấy, tôi đang kho cá. Mà việc chờ đợi cái nồi cá kho cạn nước thật là một việc tẻ nhạt vô cùng. Thế nên tôi phải viết một cái thư ngắt quãng cho cô trong mùi cá thơm nức khắp phòng đây.
Để mở đầu câu chuyện cho bức thư kể lể mà tôi nghĩ là sẽ dài kỉ lục loằng ngoằng như rau muống leo giàn hôm nay, tôi xin được vào thẳng luôn vấn đề vì sao (đi xem nồi cá kho đã) tôi lại không nghĩ rằng lá thư của cô lủng củng. Tôi thấy nó thật thi vị và tinh tế. Nhất là cái chuyện chai dầu gội đầu sữa tắm ấy. Bởi vì cái cách mà chúng ta kể những câu chuyện nhạt nhẽo kiểu đó, nó y như việc lão Murakami kể về cái móng tay của Aomame trong 1Q84 vậy. Tôi thích cách ổng mô tả những (ngửi thấy mùi cá sắp cháy, đi xem đã) (vừa đi xem nồi cá về, đã cạn nước, viết nốt câu này tôi sẽ dừng đi ăn cơm), tôi thích cách ổng mô tả cảnh những thằng nhân vật chính nấu súp miso, cách bọn nó từ từ chậm rãi chế biến những nguyên liệu cho món súp dở ẹc đấy, rất giản dị nhưng vô cùng tinh tế và đẹp đẽ. Càng lớn tuổi, tôi càng cảm thấy thích những chi tiết tủn mủn và vụn vặt hiện ra trong những trang sách. Điều đó khiến tôi có cảm giác cái đứa nhân vật đó đang sống một cuộc đời thực sự, ăn, ngủ, ỉa, đái, lèm bèm làu bàu với cuộc đời như chúng ta chứ không nói những câu đao to búa lớn nhằm lên mặt dạy đời hay dạy thằng con nào cả. Tôi nhớ có một lần xem một bộ phim Trung Quốc đã lâu lắm rồi, tên là "Không về nhà" (Thật ra tôi đọc thấy tên tiếng Trung của nó là "Bu xiang hui jia" - "Không muốn về nhà", nhưng chả hiểu sao bọn VTV3 lại dịch như thế - tôi viết câu chú thích này với mục đích khoe khoang rằng mình có biết một chút tiếng Trung đó, gian xảo hem), đó là một bộ phim bình thường lắm, với dàn diễn viên cũng hết sức bình thường và không có gì nổi bật ngoài chị Hàn Tuyết xinh gái. Bộ phim kể về một người đàn ông trung lưu trung tuổi, là một nhân viên công chức nhà nước, có một vợ một con, vướng vào lưới tình với một cô gái trẻ giàu có xinh đẹp là chị Hàn Tuyết đóng. Nghe chẳng có gì thú vị đúng không? Nhưng tôi lại thích cái phim này lắm. Và nhân vật mà tôi thích nhất trong cái phim gia đình rất đỗi bình thường này lại là mụ vợ già tẻ nhạt khó tính suốt ngày cằn nhằn chồng con về việc nọ việc kia của lão nhân vật chính kia. Tôi không thích chị ta dưới góc độ con người, mà tôi thích chị ta dưới góc độ nhân vật. Vì tôi thấy chị ta thực quá. Kịch bản xây dựng chị ta tinh tế quá. Cũng không biết là từ đó trở đi hay sao ấy, tôi đã bắt đầu thích những thứ tủn mủn vụn vặt trong đời sống. Cô thử nghĩ mà xem, "Ba gã cùng thuyền" toàn nói về những thứ vặt vãnh thôi mà đúng không? Mà chúng ta thì thích nó như điên.
Và lão Murakami ấy, tự dưng hôm nay tôi nghĩ lão ta là gay cô ạ. Vì làm thế quái nào mà lão lại hiểu về phụ nữ chúng ta đến từng cảm xúc tinh tế vô ngần như thế cơ chứ? Làm thế quái nào mà trong Biên niên ký chim văn dây cót lão có thể mô tả cơn đau bụng kinh của một đứa con gái nó khủng khiếp như thế nào cơ chứ. Và những thằng nhân vật nam chính, hiện thân của lão, thì lại tinh tế và hiền lành đến mức biến mất cả nam tính. Huhu, đừng buồn vì tôi không thích thằng Toru nhé. Tôi chẳng bao giờ muốn một đứa con gái giống Midori như cô lại yêu một thằng như Toru cả đâu.
(Tôi đi ăn đây).
Tôi đã ăn xong. Cá kho khá ngon dù nó không ngon như tôi tưởng tượng. Trong bữa ăn gần đây của tôi thường xuyên có món rau luộc. Lý do không phải là vì tôi thích món rau luộc (dù đúng là tôi thích), mà là vì dạo gần đây tôi thích làm nước mắm tỏi ớt. Cô biết không, mỗi lúc làm cái thứ nước chấm tinh tế đó, tôi thấy mình như đang sáng tác một tác phẩm nghệ thuật gì đó to lớn lắm. Tôi thích cái cảm giác yên bình lúc bóc tỏi, đập nát nó, băm nó thành những khối tỏi nhỏ li ti rồi trộn với những lát ớt xinh xắn mới được cắt xong, cho tất cả tỏi và ớt vào cái bát thủy tinh bé xíu, cho một chút đường vào, rồi một chút nước mắm, một lượng nước lọc vừa phải (tôi luôn luôn quên mua chanh). Lúc cầm đũa khấy đều tất cả bọn chúng với nhau để tạo thành một dung dịch ngòn ngọt mằn mặn cay cay, tôi thấy đời sống của mình thật là lãng mạn. Cô có thấy kỳ diệu không? Một bát nước chấm nhỏ bé mà lại có thể khiến tôi hạnh phúc và bình yên như thế.
Trang ơi (hãy cho phép tôi được gọi tên cô như thế nhé, tự dưng hôm nay cái trái tim nhợn của tôi nó mong manh quá. Tôi chỉ muốn cất tiếng gọi ai đó bằng tên như thế để cái sự thân mật và thiết tha ấy có thể ve vuốt cho cái trái tim nhợn mong manh vì chưa được cho vào nồi của tôi). Trang ơi, cô có biết vì sao đây sẽ là một cái thư dài rất dài không, vì với cái đầu óc hiện tại đao đần của mình, tôi đã phải nghĩ ra một cách để làm sao có thể nhớ được những chuyện tôi muốn kể cho cô, để khi ngồi vào bàn não tôi không trở nên trống rỗng. Đó là mỗi khi có một chuyện gì hay ho xảy đến mà tôi muốn chia sẻ với cô, là tôi sẽ ngay lập tức ghi chú lại trên màn hình máy tính để nhắc nhở bản thân mình. Và tôi thấy là, thật ra, đời sống này cũng đâu phải là nhạt nhẽo như tôi vẫn nghĩ. Cho dù cả ngày chẳng có chuyện gì lạ lùng xảy ra với tôi, nhưng chỉ cần để ý một chút thôi, thì những chuyện của người khác cũng có thể phả vào cuộc sống của tôi thật nhiều màu sắc.
Như chuyện hôm nay tôi chứng kiến khi vừa bước ra khỏi thang máy tầng 5 Vincom chẳng hạn. Lúc đó, khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy ở tầng 5 của Vincom, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang hôn nhau. Hai đứa ấy nó còn trẻ lắm. Tôi nghĩ nó chỉ khoảng lớp 10, và dù tôi không hề nhìn vào mặt bọn nó, nhưng tôi biết rằng bọn chúng là những đứa rất đẹp trai và xinh gái. Lần đầu tiên tôi thấy một cái hôn ở khoảng cách gần như thế. Và mặc dù nó ngay lập tức chấm dứt khi tôi vừa bước ra, nhưng tôi thấy nụ hôn ấy nó ngọt ngào quá cô ạ. Lúc đó, tôi đã xúc động đến nỗi mỉm cười như một con điên. Tôi kệ mẹ cái lý thuyết tôn trọng người khác bằng cách không làm những điều riêng tư ở nơi công cộng, tôi chỉ biết rằng đó là nụ hôn đẹp nhất, tinh khiết nhất mà tôi từng thấy. Một nụ hôn vụng về dở dang của tuổi trẻ nơi cạnh thang máy, một nụ hôn không hề mang dục vọng chiếm hữu ích kỷ, mà là một sự nâng niu cảm xúc quá đỗi đẹp đẽ và đáng yêu. Đó, đôi khi có những người những việc chẳng liên quan đến mình, nhưng cũng khiến mình hạnh phúc và xúc động ghê gớm. Và tôi tự hỏi, có ai đó đã từng nhìn thấy tôi trong một hình hài đáng yêu nào đó, làm những hành động điên rồ đáng yêu nào đó, và cũng từng mỉm cười vì tôi như thế hay chưa?
Ví dụ như hôm nay tôi mua một cái nhẫn phong cách gothic (đấy là tôi nghe cái con bé mua nhẫn cùng tôi bảo thế) có mặt là một bông hồng. Bình thường, vốn tôi chẳng thích các loại vòng vèo nhẫn nhiếc hoa tai hoa chân rườm rà, nhưng tôi muốn mua cho cô một đôi hoa tai, nên tôi đã sà xuống ngồi lục lọi cái mớ phụ kiện lấp lánh ấy. Và con bé làm cùng bảo tôi hãy mua cái nhẫn ấy, vì đấy là nhẫn đôi, tôi và nó hãy cùng đeo nhẫn. Và tôi đã mua. Nhưng thực sự là khi mua xong tôi thấy nó cũng đẹp lắm. Sau khi đeo nó vào tay, tôi thực sự thấy nó đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi đã dành hàng phút liền để ngắm nghía cái nhẫn ấy trên ngón áp út của tôi. Lúc dừng đèn đỏ trên đường đi về nhà, tôi cứ nhìn vào bàn tay trái của mình, nơi cái nhẫn nhỏ bé xinh đẹp đang ngủ ngon và lặng lẽ làm đẹp cho thế giới bằng cái vẻ đẹp cổ điển bí ẩn của mình. Lúc đó tôi mới hiểu vì sao phu nữ lại thích làm đẹp như thế. Khi ngắm cái đẹp, tôi thấy thật yên bình. Và lúc dừng đèn đỏ ấy, tôi cứ tự hỏi liệu có một ai đó có nhìn thấy cái nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh trên tay tôi và thấy yên bình như thế hay không.
Trang ơi, câu chuyện mà cô kể về cái màn cầu hôn bốc đồng lãng mạn của đứa bạn cô ấy, thật sự qua câu chữ của cô, nó hiện lên đẹp và đáng ngưỡng mộ lắm. Màn cầu hôn ấy mang trong mình sự điên rồ của tuổi trẻ mà tôi luôn khao khát. Có một lần, khi BD88 ngày xưa chở tôi đi lòng vòng trên đường vào giữa đêm, tôi đã gợi ý cho nó về việc phóng xe đi xuống Hải Phòng ngay lúc ấy, nhưng nó đã không làm. Tiên sư, sự điên rồ của bọn cung Lửa chỉ dừng lại ở mức trẻ con và bồng bột, còn bước ra khỏi cái vòng an toàn của trường mẫu giáo để đối mặt với những điều thú vị của vùng trời rộng lớn kia thì nó không dám. Đến đây, tự dưng tôi nghĩ đến một bộ phim mà tôi nhắc tới đã rất nhiều lần là "What happened in Bali". Sự thiếu bản lĩnh của bọn cung Lửa chính là lý do vì sao anh Jo In Sung dù si mê chị Ha Ji Won như điếu đổ, cũng không dám từ bỏ gia đình và sự ấm êm của mình để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Và dù tôi không biết con bạn cô là ai, mặt mũi vuông tròn méo dẹt ra sao, thằng chồng sắp cưới của nó là đứa như thế nào, nhưng tôi thật lòng cầu chúc cho bọn nó một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Cô biết không, khi cô viết rằng "Chị có trái tim quý giá mà trên đời này đéo ai có đc đâu", tôi cảm thấy hạnh phúc vãi tè. Thật thích khi được khen như thế. Tôi đếch quan tâm rằng có phải cô đang nịnh hót tôi để cầu mong một lá thư thật dài hay không, nhưng tôi sẽ tin. Vì dù tôi đã làm nhiều điều chẳng mấy tốt đẹp trong cuộc đời, nhưng tự bản thân tôi lúc nào cũng thấy trong trái tim nhợn của mình luôn có một góc chảnh chó thánh thiện như một thiên thần. Ví dụ như chuyện lọ đường hôm nay chẳng hạn. Chuyện là lũ kiến chó má đã tìm cách lẻn vào ăn vụng đường của tôi rồi rủ nhau sống luôn trong đấy. Lúc pha nước chấm, tôi cầm lọ đường lên và định bụng sẽ đổ toàn bộ đường xuống bồn cầu rồi giật nước cho trôi hết đi. Nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại nghĩ đến lũ kiến khốn kiếp tội nghiệp. Tôi nghĩ rằng với số đường này, bọn nó sẽ không phải lặn lội đường xa đi kiếm ăn vất vả nữa. Thế là tôi đi ra bếp, đổ toàn bộ số đường ấy vào một cái bát và để đấy cho bọn kiến kia ăn dần. Mẹ kiếp, nếu tôi biết hang ổ của lũ kiến kia ở đâu, hẳn tôi sẽ mang đường ra đó đổ cho bọn nó luôn.
Dù còn một vài điều đã ghi chú mà tôi chưa kịp viết để biến lá thư này thành một lá thư dài kỉ lục, nhưng đầu tôi đã khá đau, và tốc độ viết đã giảm hẳn, câu chữ đã bắt đầu chạy trốn hết cả, nên tôi xin phép dừng lại ở đây.
Chúc cô đọc thư vui vẻ.
Nhợn nhân hậu.
(Bức thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 10.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your Father")
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét