Một lần nữa đám đồ ăn chó má lại lôi tôi xuống vực sâu. Thủ phạm của hôm nay là đống cá ba sa. Sao một loài sinh vật có cái tên hài hước diễm lệ như vậy mà lại có khả năng gây ra một sự việc làm phiền lòng một phụ nữ mong manh hết mình vì tình yêu như tôi đây vậy cơ chứ. Bọn chúng có biết rằng chỉ cần bọn chúng chịu phối hợp với bọn gia vị nước mắm đường ớt tả pí lù để tạo ra một nồi cá kho tuyệt cú con mèo là có thể khiến dạ dày cũng như tâm hồn tôi đây vui vẻ suốt đêm nay? Sao bọn chúng không thể cùng nhau hợp tác để phả vào vũ trụ này những tiếng xuýt xoa, để ký ức về chúng sẽ còn sống mãi trong dạ dày tôi trong những ngày tháng sau này, tên tuổi chúng rồi sẽ đi vào lịch sử ngành văn hóa ẩm thực, để từ đây, mỗi lần ăn bất cứ một món gì, tôi đều sẽ nhớ về chúng mà cảm thán: Ước gì thứ này ngon như nồi cá ba sa đêm hôm ấy! Sao bọn chúng không thể hạ mình làm một miếng cá kho thơm ngon óng ánh, chỉ cần nhìn thấy chúng là không ai có thể rời mắt quay đi? Sao bọn chúng không để cái tên Cá Ba Sa trở thành một huyền thoại trong cuốn sách ký ức của đời tôi? Sao bọn chúng không thể biến mình thành một sự lựa chọn đầu tiên mỗi lần bà nội trợ tôi đây tự hỏi: Tối nay ăn gì? Đằng nào thì cũng chết rồi, bọn chúng có nhất thiết phải giữ mình đến cùng như vậy không? Thay vì có nguy cơ bị tôi đây ném vào thùng rác và trở thành một đám thịt vô tích sự làm mồi cho lũ dòi bọ, sao chúng không chịu ngoan ngoãn làm theo ý nguyện của tôi là trở thành một khúc cá xinh đẹp mang lại niềm vui cho người, cho đời?
Mẹ kiếp, rông dài cả một đoạn thế thôi nhưng có thể tóm tắt trong một câu như sau: Tối nay tôi nấu cá ba sa đéo ra gì và thấy thất vọng vãi tè. Hết. À mà chưa. Tôi thấy vô cùng chán nản vì cớ gì ông Trời lại không cho tôi một khả năng kho cá thần sầu? Tôi vốn đã đủ thứ tật xấu và có nguy cơ ế chồng mẹ nó rồi, tại sao ổng lại cướp đi khả năng kho cá của tôi? Trong khi cái thằng mà tôi thích hiện nay nó chỉ thích ăn cá? Tôi có thể chấp nhận việc mình đéo xinh đẹp, đéo giàu có, tuổi thơ bất hạnh cô đơn đau khổ vãi tè, nhút nhát, thiếu ý chí, thiếu tự tin, dại trai, vân vân và vân vân, nhưng xin hãy cho tôi được kho cá ngon. Vì không chỉ thằng giai tôi thích, mà bản thân tôi đây cũng vô cùng mê cá."
(Trích lá thư "Dạ dày đau khổ" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 19.09.2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét