Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Giấc mơ chả biết buồn hay vui

Hôm qua tôi ngủ sớm nên sáng nay tỉnh dậy khá sớm. Có lẽ vì tôi cũng có một giấc mơ chẳng lành nữa. Tôi mơ thấy tôi và bố tôi chở nhau đi trong một ngày mưa lũ. Chúng tôi tới cái khách sạn mà bà chị kia mời tôi về làm nhân viên sale thảo mai chảnh chó ấy. Ở đó, tôi đã nhìn thấy cậu bạn lớp Pháp mà tôi thích đơn phương suốt 1 năm 4 tháng 28 ngày hồi cấp 3. Cậu ta cũng nhìn thấy tôi. Tôi hỏi chị sale, có phải người đó học ở Pháp về không? Chị ta nói, không, nghe bảo hắn học ở Anh về. Rồi tôi ra về, bố tôi đứng đợi tôi ở ngoài. Ổng hỏi tôi toilet ở đâu nhưng tôi không nghe rõ, tưởng ổng hỏi đi đường nào nên tôi đáp là đường ngoài. Thế là ổng đứng tè bậy ngay trên vỉa hè trước cái khách sạn có cậu bạn lớp Pháp của tôi. Lại còn đi đi lại lại làm nước đái văng tùm lum như một thằng cha biến thái chính hiệu. Chả hiểu sao bố tôi trong mơ lại như thế trong khi ngoài đời thực ổng là một người đàn ông dù kém may mắn nhưng tài hoa và luôn dạy tôi thành một con người lịch sự.

Sau khi tè hết nước đái, ổng lên xe chở tôi đi về. Chúng tôi đi qua một ngọn đồi xung quanh có nhiều nước lũ bao vây, ổng bảo tôi đứng yên để ổng đi nghiên cứu đường sá. Riêng vụ tay lái và đường sá của ổng thì tôi rất yên tâm. Có lẽ khả năng định hướng không gian của tôi tốt là do được di truyền từ ổng. Sau khi bị bỏ lại một mình trên đỉnh đồi, tôi thấy mình mặc một cái váy voan tay trần màu vàng, nhẹ nhàng và bồng bềnh như một bông bồ công anh trong truyện Doraemon vậy. Nếu có một cơn gió thổi qua chắc là tôi cũng sẽ bay mẹ nó lên trời luôn. Chả hiểu sao trong mơ tôi lại co hai tay lại cho vào trong áo, như thể tôi đang cảm thấy rất bất an (mà tôi đoán chừng là do lúc đó ngoài đời thực tôi đang bị lạnh và vừa kéo chăn trùm kín hết tay). Trông mất cả hình tượng bồ công anh xinh đẹp. Và bông bồ công anh cụt tay là tôi nhìn thấy một loài hoa màu vàng vô cùng xinh đẹp như hoa anh túc mọc đầy rẫy bên tường rào không xây của một nhà nào đó. Rồi tôi ghé mắt nhìn vào khu vườn nhà nọ, hoá ra khắp khu vườn này đâu đâu cũng là loài hoa vàng mỏng manh xinh đẹp kia. Khi tôi đương mải ngắm hoa thì một ánh flash nháy lên thông báo tôi vừa bị chụp ảnh trộm. Trong mơ, tôi đếch quan tâm thằng vẹo nào chụp ảnh mình, trái tim bồ công anh nhợn của tôi chỉ lo ngay ngáy là tại sao lúc nãy mình lại rụt tay vào như thế, vào ảnh sẽ xấu xí chết mất.

Câu chuyện trên đồi hoa vàng tôi kể lâu chết mẹ thế thôi, nhưng trong mơ nó diễn ra rất nhanh. Và chả biết là nó liên quan chó gì tới mạch giấc mơ trước và sau đó nữa. Vì sau đó, bố tôi sau khi đi do thám tình hình đường sá, ổng quay lại đón tôi. Hai bố con lại nhảy lên xe đi về, về đâu chả biết luôn. Tôi tung tăng lên xe, tin tưởng vào tay lái của bố. Thế nhưng đúng là mơ, ổng chở tôi đi một con đường nước lũ dâng cao tới rốn. Thế là đành tức tối quay lại tìm đường khác. Nhưng cũng chẳng khá hơn. Cuối cùng, ổng đi con đường mà tôi chỉ, một con đường dẫn lên cao nên không lo bị ngập nước. Rồi chúng tôi gặp một cây cầu, đoạn giữa cây cầu hẹp đó chìm trong nước, nhưng chỉ một đoạn thôi, thế nên bố tôi vẫn phóng xe qua. Tôi linh tính thấy điều chẳng lành, nên đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với bất cứ điều gì. Thế nên khi bố tôi trệch tay lái và cái xe rơi xuống nước, thì tôi là người đã bám lại thành cầu và kéo cả bố cả xe lên. Ôi sao trong mơ tôi lại là đứa con gái dũng cãm vãi đái như vậy cơ chứ.

Sau khi kéo được người và xe lên rồi, chúng tôi cuối cùng cũng qua bên kia sông. Thế nhưng, hoá ra đây lại là một nơi nào đó xa lắc. Chúng tôi gặp mấy mụ già lắm chuyện mang dáng dấp của mấy mụ phù thủy trong truyện cổ tích thông báo rằng con đường này không thể dẫn chúng tôi về thị trấn. Thế nhưng bằng trí tuệ gian xảo bướng bỉnh của mình, tôi đã đánh lừa được các bả để các bả chỉ cho chúng tôi con đường ngược lại với con đường ấy, nhưng chỉ cần tìm được chỗ đó thôi, là chúng tôi có thể ung dung đi theo hướng ngược lại để về nhà. Chúng tôi cảm ơn các bả rồi dắt xe đi. Đi được một đoạn, thì lại gặp ngõ cụt dẫn vào một cái biệt thự đẹp vãi đái luôn. Trước cổng biệt thự có hai con chó độc ác gác cửa sủa gâu gâu làm tôi tỉnh mẹ nó giấc. Thế là giấc mơ lạc đường kết thúc.

(Trích "Bức thư rạng sáng" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 17.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your Father")

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét