Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Lá thư ngốn nhiều thời gian nhưng kém niềm vui giả tạo

Reiko Yến Ngọc,

Trong lá thư của buổi tối hôm nay, tôi xin phép Reiko Yến Ngọc cho tôi xưng hô bằng vai phải lứa với nàng có đc hem? Đéo có lí do nào logic cả, vì tôi cóc nghĩ ra.

Hôm nay là một ngày tôi rảnh rỗi vãi tè, nhưng trái tim tôi quá nguội lạnh mà đóng chặt cửa, nó lạnh lẽo đến độ những con chữ cũng không thể xông vào và nhảy nhót được, thế nên tôi không chủ động biên thư cho Reiko Yến Ngọc trước (cái tên nửa mùa này có  chức năng gây cười vãi đấy chứ). Bất hạnh quá. Tôi chỉ muốn ngồi đọc thư rồi gặm nhấm nó thật lâu thôi. Hai bức thư của bác sĩ Reiko làm tôi cười bò như một con chó. Và tôi thích cái bà sếp của Reiko Yến Ngọc quá. Tôi thích những kẻ có tâm hồn trẻ trung, tuổi càng già mà tâm hồn trẻ trung thì tôi lại càng thích. Còn bọn trẻ tuổi mà tâm hồn già nua, thực dụng, đạo mạo, không biết điên rồ là gì thì tôi ghét lắm. Và chính bả là kẻ mà tôi vẫn tưởng tượng khi nghĩ về hai chữ "say mê", sống say mê, yêu say mê.

Đến chập tối thì tôi đã tìm ra đc lí do vì sao mấy ngày nay tôi lại rơi vào hố sâu chán chường như vầy. Và lí do xôi thịt hơn tôi tưởng tượng: Vì tôi xấu. Reiko Yến Ngọc đừng cho là tôi làm dáng, tôi nói thật đấy. Sáng ngày bà Linh đã nhìn tôi ái ngại mà thốt lên rằng: "Mủi mủi! Sao mấy bửa nay trông mặt mủi thất sắc như cái bị thịt vẩy? Hổng có đáng iu dzì hớt trơng á!" (chúng tôi thường nói chuyện bằng giọng phim TVB). Reiko Yến Ngọc biết hem, da mặt tôi không hiểu sao cữ này cứ có màu bẩn bẩn, ngày nào tắm táp tôi cũng kì cọ điên cuồng mà không có cảm giác sạch sẽ hồng hào gì sất. Tóc tai thì già khú, mắt lúc nào cũng lờ đờ như mắt cá chết. Tôi mất tự tin vào bản thân vô cùng.  Thôi, tôi sẽ không cố tình tỏ ra đáng yêu làm dáng ở đây cốt để Reiko Yến Ngọc phải thương hai, để Reiko Yến Ngọc phải nịnh hót khuyên nhủ là tôi hem xấu như tôi tưởng tượng nữa. Tôi chỉ đang cố lấy cái lí do nhan sắc để làm bình phong cho cơn cô đơn đĩ đượi đéo có lí do của những ngày thời tiết âm u chuyển mùa khó nhọc như bà chửa chuyển dạ này thôi.

Lá thư lại bị ngắt quãng phát nữa. Bây giờ tôi xin kể chuyện tại sao hôm nay tôi rãnh rỗi vãi tè.

Chiều nay tôi đã đi qua chỗ ở của Reiko Yến Ngọc, mà đúng ra là chỉ đi qua cái đường Vĩnh Hưng thôi. Tôi xin nghỉ làm buổi chiều để đi nộp phạt cái vụ bắt xe vừa rồi đó, Yến Ngọc à. Tôi bị đi lạc loanh quanh hết cả, lạc vào trong cái cảng Hà Nội dưới chân cầu Vĩnh Tuy. Đến lúc đó tôi mới biết Hà Nội có cảng. Thật may mắn vì nhân cơ hội này tôi đã được tận hưởng cơn gió mạnh phần phật dưới đó. Tôi không ngờ cơn gió mạnh của một ngày bão tàn cung tiếng sóng vỗ ì oạp dữ tợn lại có sức lay động trái tim tôi như vầy. Lại có lúc tôi lạc vào cái ngõ nhỏ tí dẫn ra bờ sông, ngõ bé mà đầy những cây cổ thụ xào xạc, khung cảnh y như ma ám, sợ vãi tè. Lão xe ôm bảo tôi: "Ối giời ạ, đi tìm đồn công an mà lại phi vào cái ngõ bé tí ra bờ sông. Làm gì có cái đồn công an nào nằm ngoài bờ sông". Công nhận là tôi cũng không được thông minh khi không hề có ý niệm suy luận về điều đó. Nhưng Reiko Yến Ngọc ơi, nói tới đây, bạn có thấy nếu có một cái đồn công an nằm ở bên bờ sông thì cuộc sống thật là thi vị không? Tôi nghĩ, sự kỳ diệu của thiên nhiên hoàn toàn có thể bồi đắp cho những đứa đạo mạo như chúng nó một tâm hồn phong phú hơn đó chứ.

 Reiko Yến Ngọc biết không, hôm nay đi nộp phạt mà tôi ghét mấy con làm hành chính ở đó quá. Chúng nó nghĩ chỉ cần khoác lên cái áo đồng phục CSGT là chúng nó có quyền lộng hành, có quyền chảnh chó quát nạt, có quyền vênh váo với đời như vầy sao. Đúng là một lũ ảo tưởng sức mạnh! Không chỉ thế, chúng cũng thật kém tinh tế vì không nhận ra là thực chất đéo ai coi chúng ra cái gì cả đâu, toàn tự sướng với nhau chứ được nước mẹ gì?. Rốt cục chúng nó cũng chỉ là những con tù nhân bị nhốt trong nhà tù vuông vức với con yêu quái điều hòa, vầy mà chúng cứ nghĩ chúng là Từ Hy Thái Hậu đang điều hành cái nhà tù đó vậy.

Tôi bỗng nhớ tới những câu chữ mà Reiko Yến Ngọc so sánh lão KN82, rằng lão sống như cái cây không có lá, chỉ trực hút hết chất dinh dưỡng từ đất mẹ mà không hề nghĩ tới việc phải hắt ra cho đời một chút ôxy. Tôi không biết gã đó như nào, nhưng tôi nghĩ mấy đứa tôi gặp ở đó chính là những cái cây không lá như thế đó. Chắc bọn chúng chẳng bao giờ nghĩ sâu xa được rằng với công việc đó chúng sẽ giúp ích được gì cho đời đâu (tôi chỉ nói bọn làm hành chính chứ không muốn vơ đũa cả nắm, đánh đồng những người công an chân chính có thể hy sinh tính mạng của mình vì nghề nghiệp đâu nha). Chúng sẽ không bao giờ ý thức được rằng sự xinh đẹp, dịu dàng và ân cần của bọn chúng, dù chỉ nhỏ như con kiến thôi cũng có thể làm dịu đi biết bao điều khó chịu cho bao nhiêu mảnh đời đang hậm hực đau khổ vì mất tiền, mất giấy tờ, mất lòng tin, mất đủ thứ... Bọn chúng chỉ thỏa mãn với sự xinh đẹp của mình rồi kiêu căng, tự phụ, rằng mình đang đứng cao hơn đám "dân thường" đứng sau tấm kính kia thôi sao? Tôi không muốn suy nghĩ bi quan về loài người đâu, nhưng tôi chưa gặp đứa nào dịu dàng (hay chí ít là lịch sự) như tôi mong muốn - mà thực chất là như đúng ra công việc yêu cầu chúng phải thế cả. Viết tới đây tôi thấy bi quan quá. Trên đời này, có bao nhiêu người thực sự có mơ ước làm một nghề cao quý để phục vụ nhân loại dù là điều giản dị nhất, ví dụ như Reiko Yến Ngọc đây luôn mơ ước được làm một nhân viên mát xa chẳng hạn. Ôi, nếu trên đời này chỉ có toàn cây không lá thì thế giới thật bất hạnh làm sao! Và tôi cũng sẽ thấy mình thật bất hạnh khi phải sống trong thế giới ấy. Thật may vì tôi đã gặp được những người như Reiko Yến Ngọc, như lão bố chồng Song Ngư hoang tưởng, như cô giáo Ngọc Anh, như bác sĩ Song Ngư, như BB93... để mà trân trọng loài  người và thấy thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp, để mà thấy đời mình vẫn may mắn vãi tè.

Hôm nay, tôi có ước mơ rằng sẽ trở thành một người bán bánh ngọt Reiko Yến Ngọc à. Vì ban chiều trong cơn đao đần, tôi đã xông vào hiệu bánh Thu Hương mà hít hà cái mùi bơ sữa dễ chịu đến run rẩy tâm hồn ở đó.  Tôi muốn làm một nhân viên tận tụy, tôi sẽ tận tụy nhất có thể, tôi sẽ dịu dàng lấy bánh cho khách hàng rồi nở nụ cười thật xinh tươi với họ. Tôi muốn sống giữa thế giới ẩm thực với tiếng động và mùi hương đầy tính nghệ thuật được tạo ra bởi những đôi bàn tay thái dương của những kẻ làm bánh tài hoa. Tôi muốn cơ thể mình luôn vương vấn một mùi hương dễ thương, như mùi bơ sữa. Nhưng tôi đồ rằng đây chỉ là giấc mơ nhất thời trong cơn lãng mạn của một kẻ đang say mùi bơ sữa. Bởi mới lúc trưa thôi, khi nghe người đồng nghiệp kể về chuyện học hành của con trai cổ, rằng ngôi trường mà thằng cu đó theo học luôn chú trọng dạy cho bọn trẻ về tình thương, tôi đã vô cùng xúc động mà muốn trở thành giáo viên của ngôi trường đó. Tôi nấn ná ở hiệu bánh thật lâu rồi quyết định mua 4 chiếc bánh vòng, mỗi chiếc là một loại khác nhau. Thế là tôi được thỏa ước nguyện được ăn ngấu nghiến những chiếc bánh to đùng, cắn chúng ngập răng cho môi bóng nhầy mỡ ra.

Mấy hôm nay tôi muốn khóc quá, nhưng tôi bị căn bệnh kinh niên là hem khóc được. Trời ơi! Sao tôi lại vô cảm lạnh lùng vầy? Chỉ là mấy giọt nước mắt thôi mà, sao rặn mãi đéo ra chứ :((. Tôi yếu đuối quá phải hem.

Trời ơi, lá thư này đã kéo dài quá lâu sang ngày 18.09 rồi nhưng tôi vẫn sẽ đặt cho nó là ngày 17.09. Tôi gửi luôn để Reiko Yến Ngọc đọc đây. Bạn hãy đọc rồi ngủ thật ngon nha. Tự nhiên tôi thấy yêu bạn quá mà chả hiểu vì sao =))

Chào tạm biệt người bác sĩ tâm thần hay còn gọi là cave tâm hồn của tôi,
Naoko Gà đần độn

(Bức thư cô Trang gửi cô Ngọc ngày 17,18.09.2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét