Nỗi cô đơn bủa vây tôi như một tấm lưới đan sẵn, luôn nằm đó, chỉ chực chờ tôi sụp đổ là trùm lên khắp nơi trong đời sống vốn giả dối đạo đức giả của tôi (lá thư kia của tôi sẽ giải thích vì sao).
Thật ra những điều điên rồ mà gần đây tôi khao khát làm, cuộc sống điên rồ trong mơ mà tôi khao khát được tận hưởng cùng cô là kết quả của cái gọi là Hậu chia tay. Sau khi tình yêu 4 năm tan vỡ với những nghi hoặc và buồn tủi, tôi ngỡ đã tìm ra một con đường để cứu mình, tôi ngỡ đã có thể tiếp tục sống tiếp với một nhân cách tươi vui và mạnh mẽ. Nhưng tất cả đều là dối trá. Tận trong thẳm sâu, tôi luôn nghĩ đến việc bị phản bội, bị đá và nghĩ rằng, mình là một đứa con gái không xứng đáng được sinh ra trên đời này, không xứng đáng được yêu và nâng niu. Vì một người hiểu tôi nhiều như thế, cuối cùng cũng rời bỏ tôi vì một người con gái rất bình thường. Có phải là không ai có thể chịu đựng được một đứa như tôi không? Có phải là tất cả những người cạnh tôi, nếu tôi không rời bỏ họ, thì họ cũng sẽ rời bỏ tôi hay không? Liệu lá số tử vi của tôi có vì nhầm nhọt giờ sinh mà bỏ sót mất sao Cô thần Quả tú ở cung Mệnh hay không?
Hôm nay là lần đầu tiên tôi khóc cho mối tình 4 năm của mình. Lần đầu tiên sau một thời gian lâu rất lâu, tôi mới khóc khi bị bỏ lại cùng nỗi cô đơn dày đặc và một trái tim ích kỷ. Nói thế không có nghĩa là tôi còn yêu người đó, nhưng tôi tiếc nuối sự an toàn và ấm áp mà mối tình ấy đã để lại trong tôi. Tôi đã giống con mèo trong bức tranh thêu ấy biết bao, sống trong thế giới nhỏ bé an toàn ấm áp ấy lâu đến nỗi khi bị ném trả lại với cuộc đời rộng lớn, tôi hoàn toàn cô độc. Chỉ có cô với những cánh thư láo toét là niềm an ủi của tôi trong những lúc này.
Tôi muốn làm những điều điên rồ ấy, bởi nó là bản chất mà tôi luôn phải kìm nén hoặc quên đi khi tôi còn yêu người đó. Cô cũng hình dung ra rồi đấy, tình yêu của một đứa con gái cung Nước nó khủng khiếp đến thế nào. Cho nên, người thì tôi có thể quên, nhưng tình yêu mà tôi dành cho người thì tôi không bao giờ quên được. Tôi luôn nhớ tôi của những ngày tháng đó, hạnh phúc tới nỗi tôi đã nghĩ rằng mình chẳng cần gì hơn nữa. Không cần hôn nhân, không cần tiền bạc, không cần tình bạn, không cần ước mơ, chỉ tình yêu là đủ. Thật là ngu ngốc. Nhưng tôi đang thèm được ngu ngốc như thế biết bao.
Thật buồn cười, khi phải nói rằng tôi là một đứa cảm nhận những nỗi đau rất chậm. Khi một điều không hay xảy đến, tôi phải mất rất lâu, hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, thậm chí hàng năm để cảm nhận được những nỗi đau ấy. Khi lần đầu tiên mất người thân ở tuổi 11, dù vẫn có ý thức rằng có một điều khủng khiếp xảy đến với mình, nhưng tôi vẫn không đừng được việc sử dụng lý trí để nhìn vào nỗi đau ấy. Cô hiểu điều này mà. Tôi phải mất tới tận 4 năm sau, trong một đêm cô đơn cùng cực ở một nơi xa lạ, tôi mới cảm nhận thấy mình đã phải chịu một mất mát lớn đến thế nào. Và đó là lần đầu tiên tôi khóc vì nhớ ai đó. Dường như những nỗi đau, cùng với thời gian, đều như những hạt mầm nảy nở trong tôi những cành lá tốt tươi. Và bây giờ, tôi cũng mất tới tận nửa năm để cảm nhận nỗi đau từ mối tình tan vỡ của mình. Tôi vẫn thế, chẳng có gì thay đổi, lúc nào cũng sợ bị thương hại nên luôn cố dùng lí trí để tỏ ra mạnh mẽ, để chứng tỏ rằng mình khác biệt, mình không phải là một đứa đổ lệ vì tình. Và đầu tiên, lúc nào lí trí của tôi cũng thắng.
Nhưng sẽ không mãi mãi đâu, bởi tôi biết, mẹ kiếp, thời gian sắp tới tôi sẽ vật vã vì nỗi cô đơn khi không có một điểm tựa. Tôi là một đứa con gái mà dù chẳng thích thú gì khi phải thừa nhận, nhưng quả thực tôi là một đứa mà chả làm được cái gì nếu thiếu tình yêu, nếu thiếu người nâng niu và cổ vũ tôi. Tôi sợ nhất trên đời này chính là sự cô đơn, vì tôi đã sống với nó quá lâu, từ khi mới chỉ là một đứa trẻ. Từ khi bắt đầu có nhận thức, là tôi đã thấy cô đơn và đau khổ không cách nào thoát được. Thế mà cô biết không, tôi đã sống với nỗi cô đơn ấy suốt cả thời gian dài dằng dặc trước khi tôi gặp người ấy, đã sa ngã, đã đánh mất mình. Rồi tôi đã tìm được một người lần đầu tiên cho tôi sự ấm áp đích thực, sự thoải mái và an toàn mà tôi luôn tìm kiếm bấy lâu nay. Dù con người ấy còn đầy rẫy khuyết điểm, nhưng với tôi của những năm trước, đó là một mảnh ghép lý tưởng cho cái cá tính trẻ con nông nổi của mình. Tôi đã thay đổi nhiều, rất nhiều vì tình yêu, chấp nhận giấu đi những giấc mơ, chấp nhận giấu đi sự thèm khát những điều điên rồ thú vị, để sống một cuộc sống nhạt nhẽo nhưng hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng, rồi chúng tôi cũng mất nhau.
Có thể một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời bỏ tôi như nhiều người có ý nghĩa trong cuộc đời tôi đều đã làm. Vì rốt cuộc thì, tôi là một đứa chẳng ra gì, là một đứa thiếu ý chí, không có trái tim, không đáng để nhận được tình yêu và sự nâng niu. Nếu ngày đó xảy ra, Trang à, tin tôi đi, tôi cũng sẽ dễ dàng chấp nhận nó như chấp nhận nhiều mất mát trong quá khứ. Chỉ có điều, rồi một ngày xa rất xa, một buổi chiều nào đó trong ánh hoàng hôn đỏ rực như lần cuối cùng Toru gặp Hatsumi, tôi sẽ ngồi nuối tiếc nó khôn nguôi.
Thôi, tôi sẽ dừng thư ở đây nhé. Sến sẩm và yếu đuối thế đủ rồi. Đừng bỏ tôi.
Chị Ngọc của cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét