Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Nghĩ một chút về con người.


*Claude  Monet - Water Lily pond*


Làm ơn đừng như thế anh ơi
Chính vì cái suy nghĩ dở hơi
Rằng bản thân cao quý hơn kẻ khác
Mà bao kẻ đã làm điều tàn ác
Khiến triệu người phải xương tan thịt nát.

Phật dạy rằng mọi sinh mệnh đều như nhau
Nếu anh muốn hạnh phúc bền lâu
Xin hãy biết lắng nghe người khác dạy.


1. Cứ mỗi lần có người hỏi "Sắp lấy chồng chưa?" là trong đầu lại tự mọc lên một dấu hỏi to bằng cái lưỡi liềm: Lấy ai? Ai lấy? Và quan trọng hơn là: Tại sao lại phải lấy?

Loài vượn trần trụi chúng ta đã tiến hóa quá xa rồi, đến nỗi bây giờ tôi cảm thấy Hôn Nhân vô vọng lắm. Khi chúc ai đó một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, tôi thật lòng mong các bạn được như thế. Nhưng, quỷ tha ma bắt tôi đi, tận trong sâu thẳm, tôi lại không tin rằng bạn sẽ hạnh phúc.

2. "... và chúng ta phải cân nhắc, rằng, bởi vì - thật không may - chúng ta buộc phải sống cùng nhau nên điều quan trọng nhất chúng ta cần phải nhớ là: cách duy nhất để chúng ta có thể có được trật tự là phải có càng ít luật lệ càng tốt." (Lời phát biểu của Austen Heller - "Suối nguồn" - Ayn Rand)


Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Xấu hổ vãi :">


Em đẹp không cần son phấn... là lá la là la lá là

Lần tự sướng hiếm hoi bằng điện thoại vào lúc hoàng hôn trước khi đi cắt tóc. Hợ hợ. Bây giờ có chết đã yên tâm có ảnh để bàn thờ.

Mình vẫn chả hiểu tại sao nhiều người lại thích chụp ảnh thế không biết >< Mình thì cứ có cái ống kính nào chĩa vào người là đ' tự nhiên được rồi. Đợt nọ có lão phô tô gờ ráp phờ chuyên nghiệp từ Nữu Ước tới, máy ảnh xịn ơi là xịn,  ổng đã từng chụp hình cho Forbes và Siemen hẳn hoi, ổng xin được chụp mình và mấy đứa cùng làm. Ối giời ơi, khi nhìn thấy cái hình của mình, mình chỉ muốn lăn đùng ra ngất. Xấu vãi đái, xấu đ' tưởng tượng được. Máy ảnh xịn và nhiếp ảnh gia xịn khiến cho cái làn da với làn môi khô như đường nhựa tháng Sáu của mình (hậu quả của những đêm thiếu ngủ và ăn uống thiếu điều độ và không chịu dùng mỹ phẩm) hiện ra rõ mồn một. Khi cười chân chim còn hiện đầy quanh mắt ><

Nói chung là mình biết mình đ' đẹp nên chả phải mất công chụp hình để lưu lại vẻ đẹp làm gì.

Desperate Housewives và những bài hát.



Desperate Housewives không nghi ngờ gì là một trong những bộ phim truyền hình hay nhất mà tôi từng xem. Phim không lên mặt dạy đời, không theo kiểu ăn miếng trả miếng với đời đại loại như kiểu "người làm điều ác phải đền tội." Những tình tiết trong phim là thực tế được phóng đại nhằm mục đích gây cười và gây một số thứ khác. Đây là series phim truyền hình duy nhất mà tôi xem đầy đủ từ đầu đến cuối, cả 8 phần không bỏ sót một phút nào, thậm chí có những tập còn xem lại tới mấy lần, và cũng là series đầu tiên mà tôi xem chay - không phụ đề, không thuyết minh.

Trong những bà nội trợ, tôi chỉ không thích Susan (nếu tôi không nhầm thì cô ta là một Song Ngư). Những phần đầu tôi thích Gaby nhất, và đến hết phim tôi vẫn thích nàng. Lynette thì tôi luôn thích, vì nàng mạnh mẽ và thông minh (tôi không biết nàng cung gì nhưng tôi thấy quen lắm). Càng về những season sau thì tôi càng thích Bree (ngoại trừ phần 8, phần dở nhất trong tất cả các phần, vì tôi ghét khi thấy ai cao thượng quá). Tôi có cảm giác nàng là một Xử Nữ điển hình từ trong răng. Dù nàng luôn giữ phong thái thanh lịch cổ điển cứng nhắc, nhưng nàng đích thị là một quả bom thực thụ. Chỉ có Xử Nữ mới có thể đồng thời vừa trong sáng vừa quyến rũ, vừa thánh thiện vừa tội lỗi như nàng.

Mà nói về các nàng nội trợ thế đủ rồi, tôi viết cái này không phải để nói về các nàng mà là để nói về những bài hát. Những bài hát mà khi nghe nó, tôi luôn nhớ rằng, tôi biết đến bài hát này nhờ xem Desperate Housewives.

1. I've never been to me - Charlenne.


Bài hát đầu tiên là của Edie Britt mang đến cho tôi. Nàng hát I've never been to me trong một quán bar khi nàng đi cùng Karl - chồng đầu của Susan (sau này chết vì một lý do lãng xẹt trong thời kỳ yêu đương với Bree. Tôi thích cặp Karl-Bree này).Giọng của Edie mỏng tang, mong manh như sự cô đơn của nàng. Và sau này, khi tôi tìm lyric của I've never been to me, tôi thấy nó hợp với Edie lạ lùng. Nàng, có vẻ như là loại đàn bà ngực to hơn não, chính là cái thể loại mà tôi ghét nhất. Nhưng khi nàng ôm đàn đệm guitar cho Julie hát, và khi nàng hát I've never been to me bằng cái giọng mỏng tang đó, tôi mới biết vì sao nàng có thể quyến rũ được nhiều đàn ông như thế.



2. I love you for sentimental reason - Nat King Cole.

Nat King Cole thì quá nổi tiếng rồi. Nhưng tôi không phải là fan của Jazz cũng như không bao giờ vì ai đó nổi tiếng thành huyền thoại mà đi tìm nghe ca khúc của họ. Tôi chỉ nghe những gì lọt vào tai, nếu thấy hay thì sẽ đi tìm để nghe lại. Đối với tôi, "sự yêu, sự ghét ở đời/ cũng cần có duyên mới được" (trích từ một cái comment của tôi trên Facebook của Nguyễn Thế Hoàng Linh). I love you for sentimental reason được mở lúc Bree khiêu vũ với Orson (chả nhớ phần 6 hay 7) và tôi thích ngay lập tức. Nhưng sau đó, cũng không nghe lại nhiều.

3. Madame Butterfly - trích từ vở nhạc kịch Madame Butterfly của Puccini.


Trái ngược với I love you for sentimental reason, đến giờ tôi  vẫn nghe Madame Butterfly khá thường xuyên. Đây là một trong những bài hát mà tôi thích nhất. Lần đầu tiên tôi nghe Madame Butterfly là khi Katherine đến thăm Orson, lúc đó đã nghi ngờ Bree ngoại tình. Có thể nói, Madame Butterfly chính là tình yêu chung thủy và vô vọng của Orson dành cho Bree. Thỉnh thoảng tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao một quý ngài thích Madame Butterfly như Orson lại có thể làm những điều như thế?



4. Amazing Grace.

Không thích cả Susan lẫn Mike, nhưng cái chết của Mike đã mang lại cho tôi môt bài hát mới (Susan là sao chổi chăng, hẳn là cổ rất mất lòng biên kịch nên hai người đàn ông kết hôn với cô đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì). Renee hát Amazing Grace trong đám tang của Mike. Phải nói Vanessa Williams là Hoa hậu đẹp và hát hay nhất. Khi viết những dòng này, tôi lại phải mở Youtube ra để nghe nàng hát lại một lần nữa.


Desperate Housewives đã dừng lại ở phần 8 và nên dừng lại ở phần 8. Tôi sẽ không biết thêm được một bài hát nào nhờ series này nữa, nhưng đây chắc chắn là một bộ phim truyền hình tôi không bao giờ quên. Cũng như tôi không bao giờ quên Madame Butterfly và Amazing Grace vậy.

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Vô đề.




Tôi đã thấy mùa xuân đang rón rén đi về
Khi buổi chiều ngang qua một cơn mê
Lũ lá úa đã thôi không cười nữa.

Ai đã nhốt mùa đông ngoài cửa?
Ôi.

(Đây là lời của một kẻ
Thường xuyên nằm sâu trong mê
Đôi khi vô tình đổ lệ
Tỉnh ra mới biết xuân về.)

(Hà Nội 11.02.2012)



Một thiên nằm mộng và Bắt trẻ đồng xanh.


Mới ốm dậy. Thật ra vẫn đang ốm, chỉ là đã khá hơn mấy ngày vừa rồi thôi. Sự kiệt quệ của thể xác khiến năng lượng tinh thần sụp đổ. Chẳng nghĩ được cái gì hay ho.

Đang viết những dòng này trong tiếng tích tắc của cái đồng hồ báo thức mới được tặng. Muốn viết là bởi vì đang đọc “Một thiên nằm mộng” và cảm thấy khó chịu. Khó chịu vì mình ghét cay một cụm từ: “tuyệt mắt mèo hoang và dã thú”. Mình ghét cái cụm từ này tệ hại. Thấy khó chịu ghê gớm mỗi khi phải đọc câu nào có cụm từ này.

Lần đầu tiên mình suy nghĩ nghiêm túc về việc tại sao người ta lại nói là “tuyệt cú mèo”. Mình không ghét từ này, có lẽ là bởi dùng đã quen rồi, nhưng lại ghét một số từ có cấu tạo tương tự, ví dụ như từ “tu hú”. Mình nghĩ có lẽ gốc của “tuyệt cú mèo” là “tuyệt cú” – một thể thơ Đường. Thành ra mình thấy “tuyệt cú mèo” là một cách đùa cợt thật tao nhã. Nhưng cái cụm từ “tuyệt mắt mèo hoang và dã thú” kia chẳng liên quan gì cả. Mình cảm thấy nó “bộ tịch” lắm.

“Bộ tịch” – như cái từ mà dịch giả dùng để mô tả những gì mà thằng nhóc Holden dùng để miêu tả những gì kiểu cách mà nó thấy ghét trong “Bắt trẻ đồng xanh”. Nhân tiện, cũng phải nói thêm là mình đã đọc xong “Bắt trẻ đồng xanh” rồi. (Một em ở chỗ làm cho mình mượn, cái bìa xanh lét thấy ớn. Thế mà bao kẻ thích cái bìa này mới lạ lùng chứ.) Thành thật mà nói thì không thấy thích lắm mặc dù không tệ như ấn tượng ban đầu. Có lẽ một phần bởi cái kết đơn giản quá. Dù mình thấy mình có một số điểm giống thằng nhóc Holden, mình cũng đã từng ghét trường học và đến tận bây giờ vẫn ghét những gì “bộ tịch”, nhưng cái kết của nó vẫn không làm thỏa mãn mình. Và thành thật mà nói thì mình nghĩ thằng cha này bị tâm thần phân liệt giai đoạn đầu thật chứ chả phải đùa. Nói dối như cuội, không kiểm soát được hành vi. Nói chung là, mình đ’ hoan nghênh cái thể loại này đâu. Nếu là trước đây, mình có thể thích phát điên lên, nhưng giờ mình già mẹ nó rồi, không còn hơi sức đâu mà cổ vũ cho các xu hướng phản kháng lại xã hội nữa.

Nói chung là, không thích cả “Một thiên nằm mộng” lẫn “Bắt trẻ đồng xanh.” (Nhưng cũng chẳng phải ghét, chỉ là không thích thôi.) Dù mình thích bài thơ mở đầu “Một thiên nằm mộng quá”.

Trong giấc mơ em nằm nghiêng
Cùng đàn sẻ tóc nâu
Và em nghiêng chút nữa
Bầu trời đi lộn đầu
Trong giấc mơ em thích buồn
Vừa buồn lệ vừa dài
Nỗi buồn em sẽ chảy
Hai dòng dài rất dài.

Trong giấc mơ em làm anh
Một ông anh tay to
Nắm một đàn em nhỏ
Vừa nắm vừa than thở
Ôi đàn em dại khờ
Khuôn mặt đầy giấc mơ
(Ngu si mà thấy ghét…)

Bây giờ em vẫn nằm
Vừa nằm em vừa mơ
Em muốn nghiêng xuống nữa…
Em thích mình đau khổ
Đau khổ và nằm nghiêng
Khi nằm nghiêng em thấy
Đau khổ nhiều quá chừng…

Hôm qua em thức dậy
Đau khổ đã hết rồi
Buồn sao lại thế nhỉ
Không kéo dài hết đêm?

Trong mơ em thích cười
Nụ cười dài hai giây
Và một nụ đau khổ
Kéo dài hơn ban ngày.

Mẹ gọi em hai lần
Em trốn vào giấc mơ
Em đi đường cửa sổ
Em đi đường chim bay.

Một con chim thật lớn
Lạc đường trong ban ngày…
(Nguyễn Ngọc Thuần)


Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Hé cửa đêm chờ hương quế lọt.

Tôi thường thích những câu thơ vụn. Rất ít khi tôi thích một cái gì đó hoàn toàn. (Nghĩ hoài không ra là tôi có thích cái gì hoàn toàn) Trong một bài thơ dài loằng ngoằng, có khi tôi chỉ chọn được một vài câu để thích. Và nhiều khi, tôi cũng chỉ làm những câu thơ vụn. Những câu thơ vu vơ, không đầu không cuối, chỉ như một hạt nước bất chợt vương lại trong không gian sau một đêm mưa.

Như hai câu thơ trong bài Bảo kính cảnh giới XXXIII này vậy:

Hé cửa đêm chờ hương quế lọt
Quét hiên ngày lệ bóng hoa tan.

Chỉ vì hai câu thơ này, mà tôi vĩnh viễn thích Nguyễn Trãi.

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Hoang mang bỏ mẹ.

Tôi là con điên của thế kỉ
Sinh nhầm thời nên đành làm nhạt sĩ.


Bỏ mẹ. Lâu lâu mình lại quay lại với những giá trị đã từng bị mình phũ phàng chối bỏ. Có ngày nào đó mình sẽ quay ra thần tượng Ngọc Trinh không :((

Càng cố vùng vẫy để phủ nhận những quy định và nguyên tắc, càng nhận ra là đ' có cái nguyên tắc nào để mà phủ nhận cả. Mọi thứ đều đã đúng ngay từ khi mình biết nó rồi. Chả có quái gì để mà phá cách ở đây hết. Chỉ có tìm hiểu chứ chả có khám phá con mẹ gì ở đây đâu.

Như mình đã từng phát biểu trong một cái note dài loằng ngoằng trên Facebook: Mọi cái sai là để dẫn đến cái đúng mà thôi.

*Dò dẫm bước đi*

Ngủ một giấc triệu năm thôi
Tàn một điếu thuốc cũng đừng lay em dậy

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Nhớ như điên.



Tự dưng tôi nhớ như điên tới những gì giản đơn trong trẻo. Như những cuốn sách không thể nhớ nổi nội dung mà tôi đã đọc suốt cả thời cấp một và cấp hai. Những cuốn sách phiêu lưu cổ điển, không triết lý siêu thực. Những cuốn sách miêu tả tâm lý nhân vật một cách trực diện rõ ràng, như cuốn Suối nguồn mà tôi đang đọc những ngày này.

Điều điên rồ nhất trong nỗi nhớ rộng thênh thang này, là tôi đang thèm xem lại một bộ phim truyền hình Nam Mỹ, cái thể loại phim truyền hình dài mấy trăm tập giai như giẻ rách mà ranh giới thiện ác tốt xấu rất rõ ràng, tình tiết loằng ngoằng quan hệ rối rắm như một mớ rau muống gặp hạn. Ôi, ngày trước tôi ghét nhất là mấy cái phim như này đấy! Nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi thèm xem một bộ phim truyền hình Nam Mỹ. Tôi muốn thấy rằng cuộc đời vẫn thật đẹp, vẫn thật công bằng, người tốt rồi sẽ được hạnh phúc.

Tôi 25 tuổi, những ngày này hay phát biểu quan điểm cá nhân và văng tục trên Facebook, nhưng tôi chưa từng thấy tôi trong sáng và hiền lành như những ngày nhớ như điên này. Tôi 25 tuổi, chưa va chạm với xã hội nhiều bằng những đứa cùng trang lứa, cũng chưa phải là đã sống một quãng đời dài miệt mài chán nản, nhưng những trải nghiệm trong sự thay đổi nhân cách của bản thân đủ để khiến tôi học cách không phán xét.  Tôi có thể yêu hay ghét mãnh liệt đối với những người có tình yêu hay tình ghét giống hoặc trái ngược tôi, nhưng tôi đã học được cách không phán xét đúng sai trong sở thích của người khác.

Tôi bây giờ, quá ngột ngạt sau những tháng ngày lăn lộn với những câu chuyện siêu thực của Murakami, quá  mệt mỏi sau khi ngụp lặn trong những nỗi buồn bản năng sâu sắc vị kỉ của những zai xinh gái đẹp thành thị vung vãi tung tóe trên blog và Facebook, chỉ muốn tìm về những gì trong trẻo và giản dị nhất. Sau những ngày chán ghét nhân loại cùng cực và cho rằng đời là phù du ảo ảnh, tôi muốn tìm thấy những hạnh phúc có thể sờ mó được. Trời ơi, tự dưng cảm thấy cuộc đời mình đang sống trước giờ nó không hề giống với một cuộc đời.

Hãy giúp tôi thay đổi.

*Autumn bank of the Seine near Bougival - Alfred Sisley. Trên mạng thấy toàn các ảnh màu nhạt hơn ảnh này, cơ mà mình thấy màu sắc như này mới hợp với nỗi nhớ của mình bây giờ*

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

21.09.2012


Ngươi đã làm gì ánh nắng
Để cho nó đẹp thế kia?

1. Có một việc mình thường làm với tốc độ rất nhanh. Hôm nay mình làm chậm lại. Thấy thoải mái và dễ chịu hơn hẳn.

Sao cái chân lý này tới giờ mình mới chịu thực hành?

2. Hôm qua tự dưng thèm đọc một cái truyện bựa nào đấy. Mấy năm gần đây chả thấy có cái truyện bựa nào cả. Bây giờ để câu khách chẳng cần dùng đến những câu chuyện hài hước nữa, chỉ cần đùi và ngực là đủ. Thế là mình tìm đọc lại cái truyện bựa Vợ chồng A Phủ của mình. Thật không thể tin nổi rằng mình đã từng viết ra được một cái gì hoành tráng như thế (dù rất bựa). Cái con bé đầu óc sôi sùng sục những ý tưởng quái gở đó với mình bây giờ tàn tạ mệt mỏi có phải là một hay không?

3. Hai hôm nay trời rất đẹp. Dễ chịu như bức Meadow của Alfred Sisley này vậy.


Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

1Q84 Quyển 1 - Vì sao tôi bắt đầu chán Murakami

Đọc xong 1Q84 Quyển 1 ngày hôm qua. Cảm giác dễ chịu như trút được một gánh nặng. Đã định là không động đến Murakami nữa vì sợ đau đầu, nhưng Người đã đến và đặt 1Q84 vào tay mình. Và thế là đành phải đọc.

Dù gì thì gì, chán hay không chán, Murakami vẫn luôn là một tác giả đáng nể. Chỉ riêng việc ông tạo nên một mớ những rối rắm và yên ổn sống trong đó đã khiến mình khâm phục vô cùng. Chỉ riêng việc ông có thể nắm bắt được những tiểu tiết như khi Aomame ngắm móng tay mình và thản nhiên đưa nó vào trong sách là mình đã cảm thấy ông là tri kỉ ngàn năm của mình lắm lắm. Nhưng cũng không thể chỉ một cái roẹt, nói mình chán Murakami là xong được. Mình muốn biết sao mình đã từng mê đắm những trang viết của ông mà giờ đùng một cái quay ra chán ông đến thế.

Có lẽ mình bắt đầu chán Murakami từ khi đọc "Nhảy Nhảy Nhảy" mấy tháng trước. Một cảm giác khó chịu khó diễn tả thành lời khi mình chìm đắm trong những câu chữ và những ẩn dụ của ông. Thế nên khi đọc 1Q84, mình đã để sẵn một tờ A4 bên cạnh để ghi lại những cảm giác của mình trong khi phiêu lưu cùng câu chuyện của Aomame và Tengo.

 Những điểm mình thích ở 1Q84.

1. Chữ Q in hoa luôn được in rất bay bướm trông rất đẹp. Nó cho mình cảm giác rằng tay biên tập (hoặc bất cứ ai có cái ý tưởng đó) là một gã rất được, có tâm hồn, không tẻ nhạt.

2. Tình tiết rất gay cấn. Nói chung là dù chán đến mấy với cái văn phong cũ rinh rích của Murakami thì mình vẫn chẳng thể nào không đọc đến tận cùng.

3. Văn miêu tả của Murakami nhiều khi cứ tỉnh rụi. Làm như ổng không liên quan gì tới cái đám chữ nghĩa đó không bằng.

4. Mình thích cái đoạn ở trang 256, khi cái cô gái Aomame ấy bật ra lời cầu nguyện. "Lạy Chúa của chúng con ở trên trời, xin cho danh Người cả sáng, xin cho nước Người trị đến. Xin Người thứ tội cho chúng con. Xin Người ban phúc cho những tiến bộ nhỏ nhoi của chúng con. Amen." Nói chung là đã đoán biết từ trước rằng Aomame là cái cô bé ngày xưa nắm tay Tengo đó, nhưng vẫn thích cái cách tiết lộ thông tin của Murakami vô cùng. Một cách dẫn dắt câu chuyện của những người thông minh.

5. Như đã nói ở trên, thích cái việc Murakami để ý đến những tiểu tiết như cái đoạn Aomame ngắm móng tay.

Những điểm mình không thích ở 1Q84.

1. Lối viết cũng như kết cấu na ná như những quyển trước đây của Murakami. Mình cũng không trách được vì đó là phong cách của một nhà văn.  Nhưng mình cũng đã đọc tương đối sách của ổng nên cảm thấy chán phèo. Mình muốn một cái gì đó đột phá hơn.

2. Đôi khi những áp đặt chi tiết của Murakami khiến mình mệt mỏi. Ví dụ như câu. "Tengo thấy như thể dỏng tai lắng nghe, sự tĩnh mịch này đang hàm chứa một vài ý nghĩa khác nhau." (Trang 178)

3. Những câu chữ của ông động đến tiềm thức của con người, nơi mà lý trí thông thường không chạm tới được. Có lẽ hầu như tất cả những cảm giác trong truyện của Murakami đều mơ hồ, đều dừng lại ở mức dự cảm, không thể nào nắm bắt mà sắp xếp ngay ngắn trong đầu được. Nó khiến mình cảm thấy hoang mang, cô đơn và mất mát. Rất mệt mỏi. Đến mức khó thở.

4. Dù gì thì gì, những tác phẩm lớn của Murakami đều ít nhiều dính líu đến Chính trị, cái thứ đáng chán thứ hai sau chủ đề Kinh tế.

5. Những chương của Tengo khiến mình chán ngấy, chỉ mong mau mau chóng chóng đọc cho xong. Cứ có cảm giác như đang đọc truyện thần tượng dành cho đàn ông vậy. Những chương của Aomame thì thích hơn. Có lẽ bởi mình luôn thích phụ nữ. Nhưng mấy cái đoạn bạo hành tình dục cũng như Bà chủ khiến mình phát ngán.

6. Mình chán ngán những ẩn dụ lắm rồi.


Cái sự chán Murakami có lẽ cũng nằm trong hệ thống chán ghét cuộc sống và con người nói chung khi mình rơi vào những ngày vô cùng tẻ nhạt của đời người. Cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo không thể nào cứu vãn nổi. Có lẽ khi Veronika quyết chết, nàng cũng có cảm giác cuộc sống tẻ nhạt như thế này đây.

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Một thứ niềm vui.


 *Springtime - Claude Monet. Sao nhìn tranh của ông này thấy dễ chịu quá chừng*

Và có những lúc tôi ngồi xuống
Nhìn tôi trong đêm - một tôi khác
Đời kêu tên tôi - một tôi khác
(Hát vu vơ lúc tắt đèn đứng bên cửa sổ tối hôm qua)

Hôm nay không phải là sinh nhật thật của tôi. Chỉ là sinh nhật trên giấy khai sinh thôi. Nhưng tôi vui lắm.

Sáng sớm có người nhắn tin chúc mừng sinh nhật. Đến chỗ làm còn nhận được quà của mấy đứa em gái. Sao tôi thấy vui quá. Trước đây tôi đâu có thích mấy cái thứ ồn ào kiểu như thế. Cái loại niềm vui này là thứ mà tôi rất ít khi cảm nhận được. Cái niềm vui mà người khác mang lại cho mình, cái thứ niềm vui ấy như một sợi dây cột tôi lại dần với cộng đồng.

Tôi nhận ra rằng cứ mở lòng mình như thế này, để cho cái bản ngã hồn nhiên trong tôi mặc sức tung hoành, bỗng cảm thấy đời sống dễ chịu hơn biết bao nhiêu.

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Lâu lắm mới say.


*The river Bennecourt - Claude Monet. Mình thích ánh nắng trong này quá. Bức tranh thật sáng. Màu sắc thật dễ chịu. Nó làm sáng lòng mình trong những lúc u ám thế này*

Nửa đêm mở mắt thấy đêm nghiêng ngả
Mà đời mình còn nghiêng hơn cả đêm kia
(Nhân một dịp say 3 năm trước)

Hôm qua say.

Lâu lắm mới tham dự một buổi tụ tập nhậu nhẹt. Kết quả là mình uống 5 chén rượu và độ 2 chai bia. Đầu óc lâng lâng choáng váng, nhưng vẫn chưa say đến mức làm ra những điều ngu ngốc.

Lúc say và cả bây giờ nữa, thấy đời thật nhạt. Nhạt quá. Nhiều người trong quá khứ cứ lướt qua trong trí nhớ. Nhưng không đọng lại một ai cả. Cuối cùng chỉ còn một vạt trống toang hoác trong tim.

Không nhớ ai hết. Kể cả người ấy.

Đời nhạt quá.

Nhạt vô cùng.

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Thơ vụn.


Một nắm thân gầy đi về trong mưa 
Mưa trong hồn và mưa trong chiều 
Mưa rất nhiều và mưa ướt mi 

Sao đời lại có những khi 
Muốn bỏ tất cả mà đi về trời? 
Mình tôi đứng giữa cuộc đời 
Mưa rơi ướt áo chờ người tôi thương 
Chênh vênh trên những con đường 
Chân đi mòn mỏi còn vương nặng sầu... 

(Hà Nội 10.11.2009)

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

3 cái status trên F*ckbook.

Harvest of cherries - Robert Spear Dunning - 1866
1.
 25 tuổi. Bắt đầu chán ghét chuyện lấy chồng ghê gớm. Chưa bao giờ chán ghét cái việc đó như khi bắt đầu bước vào tuổi 25 này.

Không phải là mạnh mẽ kiên cường đến mức không cần một người đàn ông bên cạnh yêu thương và che chở. Nhưng ích kỉ lắm và vô cùng lo sợ về cái mối quan hệ nhiều ràng buộc như cái thứ mà hôn nhân tạo ra.

Cám ơn bố mẹ vì đã sinh ra con, yêu thương và chăm sóc con. Nhưng có lẽ bố mẹ không được chọn lựa sẽ sinh ra con hay là ai khác, cũng như con không có lựa chọn về cá tính của mình.

Con chỉ muốn một cuộc đời tự do như gió. Tụ và tan một cách vô định. Con muốn tự do để ngẫm nghĩ cho hết ý nghĩa thân phận của mình. Con muốn tự do dừng lại ở đây, sống những giây phút đẹp đẽ với người con yêu thương, để ngày mai sẽ rời xa người đó không hối tiếc.

Quan trọng hơn, con muốn mai này khi con chết đi, con sẽ biến mất vĩnh viễn, không lưu lại dù chỉ là một giọt máu trên thế gian này. Con tin rằng làm như thế, con mới có thể thoát khỏi cái vòng hồi sinh luẩn quẩn, có thể vĩnh viễn tiêu tan trong vũ trụ và sẽ vĩnh viễn thoát khỏi chốn trần ai đầy bi thương và sợ hãi mà con đã phải chịu đựng.

Chết là hết.

Con mong sẽ tạo ra một cái chết như vậy đấy.

2.
 Lại nói về đám cưới.

Con ghét các đám cưới lắm bố ạ. Chưa bao giờ đi dự một lễ cưới nào mà con thấy vui cả. Con ghét việc phải ngồi giữa một đống người cười cười nói nói. Nếu đó là đám cưới của con thì càng tệ hơn.

Con không biết ý nghĩa của việc trang điểm kĩ càng, mặc một bộ váy rườm rà và ngồi đó cho hàng trăm cặp mắt đổ vào chỉ trỏ bình luận cô dâu thế này, cô dâu thế nọ. Con không hiểu nổi tại sao trong ngày vui của con lại cần nhiều người như thế trong khi con chỉ cần vài ba người là đủ.

Cho nên nếu sau này, con chung sống với một ai đó mà không làm đám cưới, không đăng kí kết hôn, không sinh con, thì con mong bố hãy hiểu rằng con rất ghét cưới hỏi, và rất sợ hôn nhân.

3.
 Không biết từ lúc nào, con nhận ra rằng con là người không có chủ nghĩa dân tộc. Con không hiểu nổi tại sao nhân loại lại phải phức tạp hóa mọi thứ lên như thế? Đã có sự phân biệt đực-cái, giàu-nghèo, xấu-đẹp, đen-trắng… rồi vẫn chưa đủ sao? Sao phải gắn cho cái sự tồn tại của mình một ý nghĩa nào đó phức tạp như cái gọi là tinh thần dân tộc?

Cách đây hơn năm, con đã rất nực cười khi xem Bản tin Thời sự trên VTV. Cô phát thanh viên đã nói một câu đại loại thế này: “Hôm nay, đã phát hiện thêm X người tử vong trong vụ động đất ở Nhật Bản. Rất may trong số này không có ai là người Việt Nam cả.” Trời, lúc đó con chỉ muốn phát rồ lên vì con cảm thấy cô đơn quá. Với con, một người Nhật Bản và một người Việt Nam không khác gì nhau.

Cũng như thế, trong con không hề tồn tại nước Việt Nam hay nước Nhật Bản, nước Việt Nam hay nước Trung Quốc. Đối với con, sự phân chia cai trị và những ranh giới địa lý này là vô nghĩa. Đối với con, Hoàng Sa hay Trường Sa thuộc Việt Nam hay thuộc Trung Quốc cũng thế thôi. Chỉ là một sự tranh giành ngu ngốc.

Con không yêu Việt Nam, không phải bởi con ghét Cộng sản. Vì nếu đất nước này có theo cái chế độ nào đi nữa thì cũng thế. Là một nhóm người cai trị hoặc quản lý một nhóm người trên một khu vực lãnh thổ nhất định. Không hơn, không kém.

Con không yêu Việt Nam. Cũng chẳng yêu Trung Quốc. Không yêu Philipin hay Tây Ban Nha. Con không yêu một đất nước nào cả, bởi trong cái bản năng tốt lành của con (hy vọng chị hiểu đúng ý Nietzsche Ngô Minh Tuệ ạ. Thậm chí còn chưa đọc "Buổi hoàng hôn của những thần tượng" nữa ) không tồn tại một quốc gia nào hết. Với con, mọi nhân sinh trên thế giới này đều như nhau cả thôi. Chỉ có đực-cái, giàu-nghèo, xấu-đẹp, đen-trắng… Thậm chí rồi một ngày, con biết ngay cả những phân biệt này cũng sẽ không tồn tại trong nhận thức của con nữa. Đối với con, rồi tất cả sẽ chỉ là ảo ảnh phù du trong một kiếp trầm luân mà thôi.

Suy nghĩ về suy nghĩ.

Tương kiến thời nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ty phương tận
Lạp chúc thành hôi lệ thủy can
Hiểu kính đản sầu vân mấn cải
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn
Bồng lai thử khứ vô đa lộ
Thanh điểu ân cần vị thám khan.
(Vô đề - Lý Thương Ẩn)

1. Ngoài trời đang mưa. Tôi đọc thơ Lý Thương Ẩn. Lần đầu tiên sau bao năm quen biết nó, tôi thuộc bài Vô đề này. Tôi post bài này lên cả Facebook, nhưng chắc chẳng có ai đọc cùng tôi đâu.

Chiều nay tôi đã unsubscribe một cơ số người. (Lần này tôi không remove nữa vì tôi đã biết trò unsubscribe, dù sao remove cũng hơi độc ác). Trời ơi các bạn trẻ 8X và 9X xì tin, các bạn chẳng hề quen tôi, các bạn add Facebook của tôi làm chi vậy? Để mỗi lần lướt qua Facebook tôi vô cùng nhức mắt và khó chịu vì những update nhạt toẹt của các bạn. Các bạn cũng đâu có để ý tôi nói những cái chi chi. Chúng ta đâu có gì chung trong những linh hồn này?

2. Dạo này tôi chuyển qua chăm chút cho cái Blogspot của mình, thấy hối hận vì ngày trước đã chuyển qua dùng Facebook chứ không phải nó. Phải thừa nhận là tính xã hội của Facebook rất cao, hay nói cách dân dã là tính bầy đàn của Facebook cao, nhưng một kẻ không ưa cộng đồng như tôi chỉ thấy phiền phức và nhức mắt khi vô tình đọc phải những điều sến súa ngập ngụa trong những tâm hồn quá khác xa mình, nhìn phải những bức ảnh vô cảm mắt trợn tròn chu mỏ chu môi hoặc ưỡn ngực cong mông của các em các chị.

Bây giờ ai cũng có trang cá nhân trên các mạng xã hội. Đông đảo nhất là Facebook. Ngày trước, khi tôi còn dùng Yahoo 360, mạng xã hội chưa phổ biến như bây giờ. Không phải ai cũng có Blog. Bởi Blog là dành cho những người thích viết. Những hot Blogger ngày trước trên Yahoo 360 đều là những người giỏi viết (còn viết hay hay không thì tùy cảm nhận mỗi người). Bây giờ những người tôi quen hầu như đều dùng Facebook, chủ yếu là để post ảnh show hàng, để khoe hôm nay mình đi ăn món này làm việc nọ, cùng những câu status tâm trạng dở hơi. Không mấy ai viết note. Cũng chẳng mấy người quan tâm đến note.

Sao tôi rất muốn đổ tội cho Facebook đã tạo nên một thế hệ lười đọc chỉ chuộng những câu status mì ăn liền?

Tôi lại quay về với Blog của tôi, nơi mà người ta lên đó là để đọc và để viết.



Poppy field in Argenteuil - Claude Monet

3. Suy nghĩ về suy nghĩ.

Tôi rất hay dùng cụm từ "suy nghĩ mọc lên".

Trước đây chỉ bất chợt dùng thôi, có lẽ bởi tôi thích dùng những gì có vẻ hình ảnh một chút (bố tôi có lần đã phì cười khi tôi mô tả một cái ba lô "béo ú", người yêu tôi cũng đã có lần cười khi tôi miêu tả một tòa nhà trên đường Nguyễn Chí Thanh "tròn xoe"). Có lẽ cái cụm từ đó "mọc lên" trong đầu tôi vài năm trước. Nhưng chỉ đến hôm trước mới thấy rằng mình dùng từ mọc thật hợp lý.

Những suy nghĩ như những cái cây, mọc lên từ những ý nghĩ. Những hình ảnh sự kiện là hạt, chúng nảy mầm thành những ý nghĩ, những suy nghĩ mọc lên từ đó. Đối với một đứa có trí tưởng tượng bát nháo như tôi thì suy nghĩ là một cái cây có cành lá rất sum suê. Nói theo kiểu của ông bà thì khả năng tư duy "dây cà ra dây muống" của tôi rất cao. Nhưng có lẽ với tôi, cây càng cao và càng nhiều cành lá, thì chỉ tổ càng nặng nề và càng dễ bật gốc khi trời mưa to gió lớn mà thôi.

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Suy nghĩ trước khi đọc


*Venice Twilight của Claude Monet*


Đi mua "Một thiên nằm mộng", nhưng em gái bán sách bảo chỉ có "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" thôi chị ạ.       Thôi thế cũng được.

Cảm nghĩ đầu tiên là nhìn cái bìa sách ghét quá.

Đáng nhẽ ra người ta không nên để một cái hình chụp thực như thế trên bìa một cuốn sách (mình nghĩ là) sẽ như mơ này. Một sự minh họa trắng trợn và vụng về.

Mình nghĩ nên để bìa là hình vẽ khuôn mặt một em bé gái đang nhắm mắt nghe gió thổi qua. Chỉ có khuôn mặt tròn xoe của em với đôi hàng lông mi thật dài. Như hình minh họa ngô nghê cho một bài báo hoa học trò được mình cắt dán vào cuốn sổ bìa da đen to đùng gần chục năm trước.

Có lẽ mình sẽ tự vẽ rồi dán chồng lên chỗ hình chụp đôi mắt em bé kia, hoặc là tìm một cái hình trên mạng về. Dù thế nào thì cũng không thể để nó như thế được.

Giờ thì đọc đã.




Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Nghĩ về Khổ.


Đã đọc đến trang 405 của "Đức Phật, nàng Savitri và tôi".

Nàng Savitri ngày nào giờ đã là một bà lão 60 tuổi. Câu chuyện của Savitri bắt đầu lúc nàng là một cô bé 4 tuổi và giờ đây đã là một bà lão 60. Chỉ trong mấy trăm trang sách mà tóm gọn cả hoan lạc mê đắm của một đời người, khiến mình có cảm giác cuộc đời thật ngắn ngủi, chớp mắt sẽ thiên thu.

Những người bên đời Savitri đều lần lượt bỏ nàng mà theo Phật. Họ rũ bỏ hết và tìm an lành trong cái vô ngã. Nhưng tại sao chỉ nhìn vào Savitri là mình thấy yêu, thấy bừng nhựa sống, còn nhìn vào họ, bao gồm cả Đức Phật, mình đều cảm thấy buồn và có cảm giác như thể mất mát. Có lẽ bởi nhìn vào họ, mình có cảm giác như đang nhìn vào một khoảng không của vũ trụ. Có lẽ bởi họ trống rỗng nên mình cảm thấy rất buồn. Có lẽ bởi sự khổ hạnh của họ khiến mình thấy họ yếu ớt mà thương cảm. Có lẽ bởi mình thấy họ không phải là những sinh vật sống mà chỉ là những cái xác không hồn.

Mình không biết cuối cùng Savitri có đi theo Phật - người tình mộng tưởng một đời của nàng hay không. Mình hy vọng là không. Bởi mình cũng mong mình sẽ như thế. Mình mong mình sẽ sống đến tận cùng của kiếp người để có thể hiểu hết ý nghĩa thân phận của mình, rằng vì sao mình lại tới nơi đây? Đến giờ, mình đã tự trải được bao nhiêu? Chỉ là bơi lội trong biển Đức tin của những kẻ khác chắp vá lại mà thôi.

Mình sẽ đi đến tận cùng của bản năng, sẽ thỏa mãn đến tận cùng chữ "dục", bởi đã từ lâu rồi mình luôn tin rằng chỉ có sống gần nhất với bản ngã của mình mới có thể hạnh phúc trọn vẹn nhất.

Mình không muốn diệt khổ.

Mình muốn học cách sống chung với khổ.

*Bassin d'Argenteuil của Claude Monet, màu xanh của nước đẹp đến mức mình phải ngỡ ngàng*