Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

1Q84 Quyển 1 - Vì sao tôi bắt đầu chán Murakami

Đọc xong 1Q84 Quyển 1 ngày hôm qua. Cảm giác dễ chịu như trút được một gánh nặng. Đã định là không động đến Murakami nữa vì sợ đau đầu, nhưng Người đã đến và đặt 1Q84 vào tay mình. Và thế là đành phải đọc.

Dù gì thì gì, chán hay không chán, Murakami vẫn luôn là một tác giả đáng nể. Chỉ riêng việc ông tạo nên một mớ những rối rắm và yên ổn sống trong đó đã khiến mình khâm phục vô cùng. Chỉ riêng việc ông có thể nắm bắt được những tiểu tiết như khi Aomame ngắm móng tay mình và thản nhiên đưa nó vào trong sách là mình đã cảm thấy ông là tri kỉ ngàn năm của mình lắm lắm. Nhưng cũng không thể chỉ một cái roẹt, nói mình chán Murakami là xong được. Mình muốn biết sao mình đã từng mê đắm những trang viết của ông mà giờ đùng một cái quay ra chán ông đến thế.

Có lẽ mình bắt đầu chán Murakami từ khi đọc "Nhảy Nhảy Nhảy" mấy tháng trước. Một cảm giác khó chịu khó diễn tả thành lời khi mình chìm đắm trong những câu chữ và những ẩn dụ của ông. Thế nên khi đọc 1Q84, mình đã để sẵn một tờ A4 bên cạnh để ghi lại những cảm giác của mình trong khi phiêu lưu cùng câu chuyện của Aomame và Tengo.

 Những điểm mình thích ở 1Q84.

1. Chữ Q in hoa luôn được in rất bay bướm trông rất đẹp. Nó cho mình cảm giác rằng tay biên tập (hoặc bất cứ ai có cái ý tưởng đó) là một gã rất được, có tâm hồn, không tẻ nhạt.

2. Tình tiết rất gay cấn. Nói chung là dù chán đến mấy với cái văn phong cũ rinh rích của Murakami thì mình vẫn chẳng thể nào không đọc đến tận cùng.

3. Văn miêu tả của Murakami nhiều khi cứ tỉnh rụi. Làm như ổng không liên quan gì tới cái đám chữ nghĩa đó không bằng.

4. Mình thích cái đoạn ở trang 256, khi cái cô gái Aomame ấy bật ra lời cầu nguyện. "Lạy Chúa của chúng con ở trên trời, xin cho danh Người cả sáng, xin cho nước Người trị đến. Xin Người thứ tội cho chúng con. Xin Người ban phúc cho những tiến bộ nhỏ nhoi của chúng con. Amen." Nói chung là đã đoán biết từ trước rằng Aomame là cái cô bé ngày xưa nắm tay Tengo đó, nhưng vẫn thích cái cách tiết lộ thông tin của Murakami vô cùng. Một cách dẫn dắt câu chuyện của những người thông minh.

5. Như đã nói ở trên, thích cái việc Murakami để ý đến những tiểu tiết như cái đoạn Aomame ngắm móng tay.

Những điểm mình không thích ở 1Q84.

1. Lối viết cũng như kết cấu na ná như những quyển trước đây của Murakami. Mình cũng không trách được vì đó là phong cách của một nhà văn.  Nhưng mình cũng đã đọc tương đối sách của ổng nên cảm thấy chán phèo. Mình muốn một cái gì đó đột phá hơn.

2. Đôi khi những áp đặt chi tiết của Murakami khiến mình mệt mỏi. Ví dụ như câu. "Tengo thấy như thể dỏng tai lắng nghe, sự tĩnh mịch này đang hàm chứa một vài ý nghĩa khác nhau." (Trang 178)

3. Những câu chữ của ông động đến tiềm thức của con người, nơi mà lý trí thông thường không chạm tới được. Có lẽ hầu như tất cả những cảm giác trong truyện của Murakami đều mơ hồ, đều dừng lại ở mức dự cảm, không thể nào nắm bắt mà sắp xếp ngay ngắn trong đầu được. Nó khiến mình cảm thấy hoang mang, cô đơn và mất mát. Rất mệt mỏi. Đến mức khó thở.

4. Dù gì thì gì, những tác phẩm lớn của Murakami đều ít nhiều dính líu đến Chính trị, cái thứ đáng chán thứ hai sau chủ đề Kinh tế.

5. Những chương của Tengo khiến mình chán ngấy, chỉ mong mau mau chóng chóng đọc cho xong. Cứ có cảm giác như đang đọc truyện thần tượng dành cho đàn ông vậy. Những chương của Aomame thì thích hơn. Có lẽ bởi mình luôn thích phụ nữ. Nhưng mấy cái đoạn bạo hành tình dục cũng như Bà chủ khiến mình phát ngán.

6. Mình chán ngán những ẩn dụ lắm rồi.


Cái sự chán Murakami có lẽ cũng nằm trong hệ thống chán ghét cuộc sống và con người nói chung khi mình rơi vào những ngày vô cùng tẻ nhạt của đời người. Cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo không thể nào cứu vãn nổi. Có lẽ khi Veronika quyết chết, nàng cũng có cảm giác cuộc sống tẻ nhạt như thế này đây.

1 nhận xét:

  1. Ẩn dụ đến mức đau đầu nhức óc, khó thở

    Trả lờiXóa