Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012
Nghĩ về Khổ.
Đã đọc đến trang 405 của "Đức Phật, nàng Savitri và tôi".
Nàng Savitri ngày nào giờ đã là một bà lão 60 tuổi. Câu chuyện của Savitri bắt đầu lúc nàng là một cô bé 4 tuổi và giờ đây đã là một bà lão 60. Chỉ trong mấy trăm trang sách mà tóm gọn cả hoan lạc mê đắm của một đời người, khiến mình có cảm giác cuộc đời thật ngắn ngủi, chớp mắt sẽ thiên thu.
Những người bên đời Savitri đều lần lượt bỏ nàng mà theo Phật. Họ rũ bỏ hết và tìm an lành trong cái vô ngã. Nhưng tại sao chỉ nhìn vào Savitri là mình thấy yêu, thấy bừng nhựa sống, còn nhìn vào họ, bao gồm cả Đức Phật, mình đều cảm thấy buồn và có cảm giác như thể mất mát. Có lẽ bởi nhìn vào họ, mình có cảm giác như đang nhìn vào một khoảng không của vũ trụ. Có lẽ bởi họ trống rỗng nên mình cảm thấy rất buồn. Có lẽ bởi sự khổ hạnh của họ khiến mình thấy họ yếu ớt mà thương cảm. Có lẽ bởi mình thấy họ không phải là những sinh vật sống mà chỉ là những cái xác không hồn.
Mình không biết cuối cùng Savitri có đi theo Phật - người tình mộng tưởng một đời của nàng hay không. Mình hy vọng là không. Bởi mình cũng mong mình sẽ như thế. Mình mong mình sẽ sống đến tận cùng của kiếp người để có thể hiểu hết ý nghĩa thân phận của mình, rằng vì sao mình lại tới nơi đây? Đến giờ, mình đã tự trải được bao nhiêu? Chỉ là bơi lội trong biển Đức tin của những kẻ khác chắp vá lại mà thôi.
Mình sẽ đi đến tận cùng của bản năng, sẽ thỏa mãn đến tận cùng chữ "dục", bởi đã từ lâu rồi mình luôn tin rằng chỉ có sống gần nhất với bản ngã của mình mới có thể hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Mình không muốn diệt khổ.
Mình muốn học cách sống chung với khổ.
*Bassin d'Argenteuil của Claude Monet, màu xanh của nước đẹp đến mức mình phải ngỡ ngàng*
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét