Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Suy nghĩ về suy nghĩ.

Tương kiến thời nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ty phương tận
Lạp chúc thành hôi lệ thủy can
Hiểu kính đản sầu vân mấn cải
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn
Bồng lai thử khứ vô đa lộ
Thanh điểu ân cần vị thám khan.
(Vô đề - Lý Thương Ẩn)

1. Ngoài trời đang mưa. Tôi đọc thơ Lý Thương Ẩn. Lần đầu tiên sau bao năm quen biết nó, tôi thuộc bài Vô đề này. Tôi post bài này lên cả Facebook, nhưng chắc chẳng có ai đọc cùng tôi đâu.

Chiều nay tôi đã unsubscribe một cơ số người. (Lần này tôi không remove nữa vì tôi đã biết trò unsubscribe, dù sao remove cũng hơi độc ác). Trời ơi các bạn trẻ 8X và 9X xì tin, các bạn chẳng hề quen tôi, các bạn add Facebook của tôi làm chi vậy? Để mỗi lần lướt qua Facebook tôi vô cùng nhức mắt và khó chịu vì những update nhạt toẹt của các bạn. Các bạn cũng đâu có để ý tôi nói những cái chi chi. Chúng ta đâu có gì chung trong những linh hồn này?

2. Dạo này tôi chuyển qua chăm chút cho cái Blogspot của mình, thấy hối hận vì ngày trước đã chuyển qua dùng Facebook chứ không phải nó. Phải thừa nhận là tính xã hội của Facebook rất cao, hay nói cách dân dã là tính bầy đàn của Facebook cao, nhưng một kẻ không ưa cộng đồng như tôi chỉ thấy phiền phức và nhức mắt khi vô tình đọc phải những điều sến súa ngập ngụa trong những tâm hồn quá khác xa mình, nhìn phải những bức ảnh vô cảm mắt trợn tròn chu mỏ chu môi hoặc ưỡn ngực cong mông của các em các chị.

Bây giờ ai cũng có trang cá nhân trên các mạng xã hội. Đông đảo nhất là Facebook. Ngày trước, khi tôi còn dùng Yahoo 360, mạng xã hội chưa phổ biến như bây giờ. Không phải ai cũng có Blog. Bởi Blog là dành cho những người thích viết. Những hot Blogger ngày trước trên Yahoo 360 đều là những người giỏi viết (còn viết hay hay không thì tùy cảm nhận mỗi người). Bây giờ những người tôi quen hầu như đều dùng Facebook, chủ yếu là để post ảnh show hàng, để khoe hôm nay mình đi ăn món này làm việc nọ, cùng những câu status tâm trạng dở hơi. Không mấy ai viết note. Cũng chẳng mấy người quan tâm đến note.

Sao tôi rất muốn đổ tội cho Facebook đã tạo nên một thế hệ lười đọc chỉ chuộng những câu status mì ăn liền?

Tôi lại quay về với Blog của tôi, nơi mà người ta lên đó là để đọc và để viết.



Poppy field in Argenteuil - Claude Monet

3. Suy nghĩ về suy nghĩ.

Tôi rất hay dùng cụm từ "suy nghĩ mọc lên".

Trước đây chỉ bất chợt dùng thôi, có lẽ bởi tôi thích dùng những gì có vẻ hình ảnh một chút (bố tôi có lần đã phì cười khi tôi mô tả một cái ba lô "béo ú", người yêu tôi cũng đã có lần cười khi tôi miêu tả một tòa nhà trên đường Nguyễn Chí Thanh "tròn xoe"). Có lẽ cái cụm từ đó "mọc lên" trong đầu tôi vài năm trước. Nhưng chỉ đến hôm trước mới thấy rằng mình dùng từ mọc thật hợp lý.

Những suy nghĩ như những cái cây, mọc lên từ những ý nghĩ. Những hình ảnh sự kiện là hạt, chúng nảy mầm thành những ý nghĩ, những suy nghĩ mọc lên từ đó. Đối với một đứa có trí tưởng tượng bát nháo như tôi thì suy nghĩ là một cái cây có cành lá rất sum suê. Nói theo kiểu của ông bà thì khả năng tư duy "dây cà ra dây muống" của tôi rất cao. Nhưng có lẽ với tôi, cây càng cao và càng nhiều cành lá, thì chỉ tổ càng nặng nề và càng dễ bật gốc khi trời mưa to gió lớn mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét