Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Một thiên nằm mộng và Bắt trẻ đồng xanh.


Mới ốm dậy. Thật ra vẫn đang ốm, chỉ là đã khá hơn mấy ngày vừa rồi thôi. Sự kiệt quệ của thể xác khiến năng lượng tinh thần sụp đổ. Chẳng nghĩ được cái gì hay ho.

Đang viết những dòng này trong tiếng tích tắc của cái đồng hồ báo thức mới được tặng. Muốn viết là bởi vì đang đọc “Một thiên nằm mộng” và cảm thấy khó chịu. Khó chịu vì mình ghét cay một cụm từ: “tuyệt mắt mèo hoang và dã thú”. Mình ghét cái cụm từ này tệ hại. Thấy khó chịu ghê gớm mỗi khi phải đọc câu nào có cụm từ này.

Lần đầu tiên mình suy nghĩ nghiêm túc về việc tại sao người ta lại nói là “tuyệt cú mèo”. Mình không ghét từ này, có lẽ là bởi dùng đã quen rồi, nhưng lại ghét một số từ có cấu tạo tương tự, ví dụ như từ “tu hú”. Mình nghĩ có lẽ gốc của “tuyệt cú mèo” là “tuyệt cú” – một thể thơ Đường. Thành ra mình thấy “tuyệt cú mèo” là một cách đùa cợt thật tao nhã. Nhưng cái cụm từ “tuyệt mắt mèo hoang và dã thú” kia chẳng liên quan gì cả. Mình cảm thấy nó “bộ tịch” lắm.

“Bộ tịch” – như cái từ mà dịch giả dùng để mô tả những gì mà thằng nhóc Holden dùng để miêu tả những gì kiểu cách mà nó thấy ghét trong “Bắt trẻ đồng xanh”. Nhân tiện, cũng phải nói thêm là mình đã đọc xong “Bắt trẻ đồng xanh” rồi. (Một em ở chỗ làm cho mình mượn, cái bìa xanh lét thấy ớn. Thế mà bao kẻ thích cái bìa này mới lạ lùng chứ.) Thành thật mà nói thì không thấy thích lắm mặc dù không tệ như ấn tượng ban đầu. Có lẽ một phần bởi cái kết đơn giản quá. Dù mình thấy mình có một số điểm giống thằng nhóc Holden, mình cũng đã từng ghét trường học và đến tận bây giờ vẫn ghét những gì “bộ tịch”, nhưng cái kết của nó vẫn không làm thỏa mãn mình. Và thành thật mà nói thì mình nghĩ thằng cha này bị tâm thần phân liệt giai đoạn đầu thật chứ chả phải đùa. Nói dối như cuội, không kiểm soát được hành vi. Nói chung là, mình đ’ hoan nghênh cái thể loại này đâu. Nếu là trước đây, mình có thể thích phát điên lên, nhưng giờ mình già mẹ nó rồi, không còn hơi sức đâu mà cổ vũ cho các xu hướng phản kháng lại xã hội nữa.

Nói chung là, không thích cả “Một thiên nằm mộng” lẫn “Bắt trẻ đồng xanh.” (Nhưng cũng chẳng phải ghét, chỉ là không thích thôi.) Dù mình thích bài thơ mở đầu “Một thiên nằm mộng quá”.

Trong giấc mơ em nằm nghiêng
Cùng đàn sẻ tóc nâu
Và em nghiêng chút nữa
Bầu trời đi lộn đầu
Trong giấc mơ em thích buồn
Vừa buồn lệ vừa dài
Nỗi buồn em sẽ chảy
Hai dòng dài rất dài.

Trong giấc mơ em làm anh
Một ông anh tay to
Nắm một đàn em nhỏ
Vừa nắm vừa than thở
Ôi đàn em dại khờ
Khuôn mặt đầy giấc mơ
(Ngu si mà thấy ghét…)

Bây giờ em vẫn nằm
Vừa nằm em vừa mơ
Em muốn nghiêng xuống nữa…
Em thích mình đau khổ
Đau khổ và nằm nghiêng
Khi nằm nghiêng em thấy
Đau khổ nhiều quá chừng…

Hôm qua em thức dậy
Đau khổ đã hết rồi
Buồn sao lại thế nhỉ
Không kéo dài hết đêm?

Trong mơ em thích cười
Nụ cười dài hai giây
Và một nụ đau khổ
Kéo dài hơn ban ngày.

Mẹ gọi em hai lần
Em trốn vào giấc mơ
Em đi đường cửa sổ
Em đi đường chim bay.

Một con chim thật lớn
Lạc đường trong ban ngày…
(Nguyễn Ngọc Thuần)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét