Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Hé cửa đêm chờ hương quế lọt.

Tôi thường thích những câu thơ vụn. Rất ít khi tôi thích một cái gì đó hoàn toàn. (Nghĩ hoài không ra là tôi có thích cái gì hoàn toàn) Trong một bài thơ dài loằng ngoằng, có khi tôi chỉ chọn được một vài câu để thích. Và nhiều khi, tôi cũng chỉ làm những câu thơ vụn. Những câu thơ vu vơ, không đầu không cuối, chỉ như một hạt nước bất chợt vương lại trong không gian sau một đêm mưa.

Như hai câu thơ trong bài Bảo kính cảnh giới XXXIII này vậy:

Hé cửa đêm chờ hương quế lọt
Quét hiên ngày lệ bóng hoa tan.

Chỉ vì hai câu thơ này, mà tôi vĩnh viễn thích Nguyễn Trãi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét