![]() |
Harvest of cherries - Robert Spear Dunning - 1866 |
25 tuổi. Bắt đầu chán ghét chuyện lấy chồng ghê gớm. Chưa bao giờ chán ghét cái việc đó như khi bắt đầu bước vào tuổi 25 này.
Không phải là mạnh mẽ kiên cường đến mức không cần một người đàn ông bên cạnh yêu thương và che chở. Nhưng ích kỉ lắm và vô cùng lo sợ về cái mối quan hệ nhiều ràng buộc như cái thứ mà hôn nhân tạo ra.
Cám ơn bố mẹ vì đã sinh ra con, yêu thương và chăm sóc con. Nhưng có lẽ bố mẹ không được chọn lựa sẽ sinh ra con hay là ai khác, cũng như con không có lựa chọn về cá tính của mình.
Con chỉ muốn một cuộc đời tự do như gió. Tụ và tan một cách vô định. Con muốn tự do để ngẫm nghĩ cho hết ý nghĩa thân phận của mình. Con muốn tự do dừng lại ở đây, sống những giây phút đẹp đẽ với người con yêu thương, để ngày mai sẽ rời xa người đó không hối tiếc.
Quan trọng hơn, con muốn mai này khi con chết đi, con sẽ biến mất vĩnh viễn, không lưu lại dù chỉ là một giọt máu trên thế gian này. Con tin rằng làm như thế, con mới có thể thoát khỏi cái vòng hồi sinh luẩn quẩn, có thể vĩnh viễn tiêu tan trong vũ trụ và sẽ vĩnh viễn thoát khỏi chốn trần ai đầy bi thương và sợ hãi mà con đã phải chịu đựng.
Chết là hết.
Con mong sẽ tạo ra một cái chết như vậy đấy.
2.
Lại nói về đám cưới.
Con ghét các đám cưới lắm bố ạ. Chưa bao giờ đi dự một lễ cưới nào mà con thấy vui cả. Con ghét việc phải ngồi giữa một đống người cười cười nói nói. Nếu đó là đám cưới của con thì càng tệ hơn.
Con không biết ý nghĩa của việc trang điểm kĩ càng, mặc một bộ váy rườm rà và ngồi đó cho hàng trăm cặp mắt đổ vào chỉ trỏ bình luận cô dâu thế này, cô dâu thế nọ. Con không hiểu nổi tại sao trong ngày vui của con lại cần nhiều người như thế trong khi con chỉ cần vài ba người là đủ.
Cho nên nếu sau này, con chung sống với một ai đó mà không làm đám cưới, không đăng kí kết hôn, không sinh con, thì con mong bố hãy hiểu rằng con rất ghét cưới hỏi, và rất sợ hôn nhân.
3.
Không biết từ lúc nào, con nhận ra rằng con là người không có chủ nghĩa dân tộc. Con không hiểu nổi tại sao nhân loại lại phải phức tạp hóa mọi thứ lên như thế? Đã có sự phân biệt đực-cái, giàu-nghèo, xấu-đẹp, đen-trắng… rồi vẫn chưa đủ sao? Sao phải gắn cho cái sự tồn tại của mình một ý nghĩa nào đó phức tạp như cái gọi là tinh thần dân tộc?
Cách đây hơn năm, con đã rất nực cười khi xem Bản tin Thời sự trên VTV. Cô phát thanh viên đã nói một câu đại loại thế này: “Hôm nay, đã phát hiện thêm X người tử vong trong vụ động đất ở Nhật Bản. Rất may trong số này không có ai là người Việt Nam cả.” Trời, lúc đó con chỉ muốn phát rồ lên vì con cảm thấy cô đơn quá. Với con, một người Nhật Bản và một người Việt Nam không khác gì nhau.
Cũng như thế, trong con không hề tồn tại nước Việt Nam hay nước Nhật Bản, nước Việt Nam hay nước Trung Quốc. Đối với con, sự phân chia cai trị và những ranh giới địa lý này là vô nghĩa. Đối với con, Hoàng Sa hay Trường Sa thuộc Việt Nam hay thuộc Trung Quốc cũng thế thôi. Chỉ là một sự tranh giành ngu ngốc.
Con không yêu Việt Nam, không phải bởi con ghét Cộng sản. Vì nếu đất nước này có theo cái chế độ nào đi nữa thì cũng thế. Là một nhóm người cai trị hoặc quản lý một nhóm người trên một khu vực lãnh thổ nhất định. Không hơn, không kém.
Con không yêu Việt Nam. Cũng chẳng yêu Trung Quốc. Không yêu Philipin hay Tây Ban Nha. Con không yêu một đất nước nào cả, bởi trong cái bản năng tốt lành của con (hy vọng chị hiểu đúng ý Nietzsche Ngô Minh Tuệ ạ. Thậm chí còn chưa đọc "Buổi hoàng hôn của những thần tượng" nữa ) không tồn tại một quốc gia nào hết. Với con, mọi nhân sinh trên thế giới này đều như nhau cả thôi. Chỉ có đực-cái, giàu-nghèo, xấu-đẹp, đen-trắng… Thậm chí rồi một ngày, con biết ngay cả những phân biệt này cũng sẽ không tồn tại trong nhận thức của con nữa. Đối với con, rồi tất cả sẽ chỉ là ảo ảnh phù du trong một kiếp trầm luân mà thôi.
Chị Ngọc sống rất ngông :D
Trả lờiXóaMình có quen nhau không vậy?
Xóa