Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Hết phim

Em nằm xuống giữa chiều Đông lặng lẽ
Gió khóc cùng tôi nỗi nhớ thương em
Bầu trời buồn
mây trắng để tang em
Thiên đường ở trên cao
em có bao giờ tìm thấy?

Em nằm xuống giữa tuổi hoa 17
Giữa bao nhiêu nước mắt nghẹn ngào
Giữa tiếc thương của bao người
dẫu chỉ là xa lạ
Bạn bè hôm qua còn bên em ríu rít
Bây giờ bên em là cát bụi hoang xa

Phía trên em nằm
hoa và hoa
Trắng lạnh lẽo giữa nơi hoang vắng
Đêm Đông tôi ủ ấm bàn tay lạnh
Cát bụi lạnh lùng
em nằm dưới đó có lạnh không?

Em ra đi giữa một ngày sắp hồng
Không tin nổi dù đó là sự thật
Trời khóc em bằng mưa mặn chát
Tôi khóc em bằng bài thơ
chẳng biết gửi về đâu.
(Tháng 11.2003)

Ngồi gõ lại những dòng này vì có người nói muốn đọc lại. Dù mình thấy nó sến sẩm vô cùng.

Cũng có chút xúc động khi nhớ lại những cảm giác ấy. Cảm giác hoang mang khi không có một điều gì để bấu víu giữa cuộc đời. Dù giờ đây nhớ lại, tin rằng những tuyệt vọng đã từng mang đó chỉ là kết quả của nỗi cô đơn và những hormon của tuổi dậy thì mà thôi.

Cũng tròn 10 năm rồi. Nhưng mình chẳng lớn thêm chút nào cả. Chỉ là sự hoán đổi những nhân cách cộng với những kiến thức chắp vá ngô nghê lệch lạc trầm trọng với thị hiếu đám đông.

Cũng vui. Thể xác thì già đi. Còn tâm hồn vẫn thế. Linh hồn những đứa trẻ thay phiên nhau trú ngụ trong cái thể xác này tạo thành một vòng luẩn quẩn như hình xoắn ốc. Rồi có một ngày chúng sẽ gặp nhau ở giữa tâm vòng tròn, oánh nhau lọan xì ngầu và thế là đoàng. Hết phim.

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Những sáng mai

1. Sau một giấc ngủ, dù dài hay ngắn, dù ngon hay không, dù chập chờn giữa tỉnh và mê hay triền miên trong mộng mị, thì buổi sáng mai sau khi thức dậy sớm đủ để đón những tia nắng mặt trời đầu tiên cũng hoàn toàn dễ chịu.

Không gì khiến mình thư thái lạ lùng như những buổi sáng mai. Dù thời tiết lạnh cóng như sáng nay hay  nhẹ nhàng dễ chịu như mùa thu hay nóng hầm hập điên người như những ban mai tháng Sáu, thì việc tỉnh giấc và thấy nhận thức được báo hiệu rằng những âu lo hôm qua chỉ còn là quá khứ, rằng những cơ hội mới, những niềm hạnh phúc mới đang ngày càng tiến lại gần cũng khiến cho mình hân hoan vô cùng.

2. Ngày qua ngày, càng hiểu rõ bản thân hơn. Rằng mình thích những thứ xinh xắn, ấm cúng, tiện nghi, đẹp đẽ. Có nghĩa rằng mình là một đứa vật chất bỏ mẹ ra chứ đếch phải thiên về tinh thần con mẹ gì.

3. Hôm qua đi nghe Luala Concert. Nhạc thì chẳng nghe mà đã ngồi chơi suốt hơn 1 tiếng với 1 con bé 4 buổi. 

Và ở đó, một mình khác đã bị tổn thương.

Trốn

mỗi lần tôi định trốn
buồn lại tóm lấy tôi
cánh tay dài nghìn mét
vươn khắp cả bầu trời

nỗi đau nghìn tỉ mét
dài hơn triệu nỗi buồn
nên tôi không thèm trốn
xây nhà ở đó luôn

lần sau em sẽ trốn
thật sâu vào tay anh
chúng làm sao tìm nổi
ta ở trong nhau rồi
(14.12.13)

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Để yên cho tao mơ

Một chút nữa thôi, cho tôi bay khỏi trần
Một chút nữa thôi, cho mê thôi còn gần
Một chút nữa thôi, cho tôi xa ngại ngần
Một chút nữa thôi, cho tinh khôi về gần.

Lặng yên cho tôi mơ, môi vương một nụ cười
Lặng yên cho tôi mơ, tôi mơ một ngày tươi
Lặng yên cho tôi mơ, cho tôi say cuộc đời
Lặng yên cho tôi mơ, cho tôi quên được Người.

Lặng yên cho tôi mơ, cho tôi mơ vô cùng
Lặng yên cho tôi mơ, tôi mơ tình thật mới
Lặng yên cho tôi mơ, nhân gian thôi lạnh lùng
Lặng yên cho tôi mơ, cho tôi mơ tận cùng.
(Lời bài hát viết 28.07.2009)

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Quyết tâm :p

Có một quyết tâm thực hành một cuộc sống lành mạnh đang dâng lên mãnh liệt. Trong đó bao gồm những điều sau:

1. Hạn chế tối đa mạng xã hội, cụ thể ở đây là Facebook. Sáng nào mở mắt ra cũng ngập trong một đống cứt đái mà thiên hạ đổ rào rào trên cái gọi là trang chủ của mình, dù đã unfollow gần hết cái friendlist. Đã định là sẽ cai hẳn như năm ngoái nhưng mà mình vẫn cần dùng đến nó để giao tiếp với những người mà mình yêu mến ở trên đó vì ngoài cách đó ra mình không có cách nào gặp họ được.

2. Đọc sách. Trước mắt là hoàn thành "Bên phía nhà Swann" vì đã bỏ dở khá lâu rồi. Mà lỗi chỉ là vì mình không có thời gian đẹp đẽ để thẩm thấu những ngôn từ đẹp đẽ và gợi cảm ấy.

3. Viết trở lại. Mỗi ngày dù chỉ viết nửa trang thôi cũng được. Hy vọng sẽ có thể bắt đầu định hướng lại sự nghiệp viết lách của mình.

4. Nghiên cứu về trẻ tự kỷ vì tin rằng những hiểu biết và khả năng của mình có thể giúp đỡ được những sinh vật ấy.

5. Học tiếng Anh và Science cũng như Math kỹ hơn để có thể làm một cô giáo tốt.

Mong là mình sẽ làm được.

Làm sao chữa được bệnh lười
Để tôi đi tưới nụ cười muôn nơi
Tạo hóa chết tiệt kia ơi
Sao người bắt kẻ như tôi mơ màng?

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Cây thông Nô en

Cây thông nho nhỏ ấy
Nằm trên góc tủ này
Nói với tôi thật khẽ
Niềm vui vẫn ở đây

Một sáng mùa Đông lạnh lẽo cách đây chừng 1 tuần, lò dò thức dậy đi ăn sáng. Sau khi phát hiện ra những chỗ khả dĩ  hay ăn đều đóng cửa, đành ngậm ngùi bò vào cái quán đầu ngõ làm bát bún gà.

Trong khi ngồi chờ, mình hóng hớt thiên hạ bàn chuyện đại sự và soi mói quang cảnh xung quanh. Phát hiện ra một cây thông Nô en nho nhỏ tươi tỉnh nằm trên tủ. Mà điều lạ lùng là, mình không hề cảm thấy khó chịu tẹo nào.

Nếu như trước đây, mỗi dịp Giáng Sinh cũng như những dịp lễ lạt khác nhà nhà người người đổ ra đường khiến phố xá ngập ngụa trong xe cộ và thịt người, mình đều cảm thấy khó chịu và lố bịch. Mình đã thực sự không hiểu thiên hạ tìm thấy gì vui trong cái đám đông hỗn độn nhung nhúc thịt ấy.

Thế mà sáng hôm đó, cái cây thông Nô en nho nhỏ nằm lặng lẽ tươi vui trên góc tủ đã khiến mình dễ chịu lạ lùng. Tất cả định kiến của mình vào lúc đó đều không quan trọng nữa. Quan trọng là, mình tự nhủ, cô bán bún béo ú không biết Jesus Christ là ai kia có thêm một lý do gì đó để làm đẹp cho không gian bằng cái cây thông bé nhỏ ấy và bằng những nụ cười mà cô sẽ ban phát cho những người xung quanh.

Quan trọng là, mọi người đều vui, dù mình thì không.

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Không sao

Không sao
Chẳng sao
Hem sao
Ba lần ta đã nói chào Nỗi Đau
Mà sao nó vẫn cứng đầu
Chào thêm phát nữa
Đéo sao
Hề hề.

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Chết

Nắng lạnh như một nghìn người đang chết
Có sao đâu em cũng chết rồi mà
Nếu trong em có phần nào đang sống
Thì cũng là giữa một bãi tha ma.
(05.12.2013)

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Tóc đỏ

Tóc đỏ rực giữa nắng Đông
Tôi nhìn màu ấy sao không vui gì
Em ơi nhuộm lại tóc đi
Còn tôi tôi phải nhuộm gì đời tôi?
(04.12.13)

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Cục lộn xộn

Bằng cách này hay cách khác, rồi mọi thứ cũng sẽ lộn tùng phèo lên hết cả. Mà đến lúc mình nhận ra thì bỏ mẹ, cái sự lộn xộn nó đã sờ sờ ở đấy rồi, không thể nhắm mắt lại để không nhìn thấy hay cố tình làm mình phân tâm bằng những sở thích ngông cuồng nhất thời được nữa.

Nó ở đó. Một cục lộn xộn to đùng. Nằm hiên ngang chắn đường tất cả những tế bào thần kinh sáng suốt nhất.

Nó ở đó. Và ngày càng lớn dần lên, phình tò ra vô tội vạ bằng cách tích đủ thứ rác rưởi trong não. Đến lúc đủ trọng lượng, nó sẽ dần kéo mình xuống đáy vực sâu bằng sức nặng đen tối của mình. Mà mình nào? Mình của mình hay mình của nó?

Đéo biết được. Chỉ biết không cẩn thận là mình sắp vỡ tung tóe và rơi xuống vực đến nơi.

Mk, mà sao nắng lại đẹp thế nhỉ? Cái cục lộn xộn tự nhủ.

Nắng ơi nắng đẹp vừa thôi
tôi mải ngắm nắng quên đời thì sao?

Chả sao.
Quên được đã tốt.

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Nhà tù nhạt nhẽo

Có những khi, như lúc này, cảm thấy đời sống của mình quả thật là vô vọng.

Hoài nghi về mọi thứ, đến cả chính bản thân. Không có một chút sức mạnh nào còn tồn tại trong tâm hồn già cỗi này. Những sợi dây kết nối bản thân với nhân loại được những hoài nghi kéo giãn ra, mỏng manh và dễ đứt gãy biết bao.

Bản thân mình thì vô dụng nên đời sống của mình đã trở nên nhạt nhẽo. Tự giam mình trong cái nhà tù nhạt nhẽo này thêm bao lâu nữa đây.

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Mòn

khi nhìn những bông hoa nắng
nở đầy trên đường em đi
em biết rằng mình sắp chết
cô đơn đã đến còn gì

xin ta đừng làm thơ nữa
môi ta mệt mỏi quá rồi
đừng bắt ta hôn quá khứ
của những ngày sống nổi trôi

xin ngươi đừng cười ta nữa
cứ thử già như ta xem
thử sống đến mòn cảm xúc
ngày qua ngày thấy cũ mèm

xin anh đừng thờ ơ nữa
tim em sắp nguội mất rồi
vũ trụ sắp tàn vì lạnh
anh cần em nữa hay thôi?

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Hoa

Cô gì chở đóa hoa tươi
Đi ngang trước mặt làm đời ấm lên
Ê này anh chớ có quên
Tặng hoa kèm cả bình yên thơm lừng

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Bão tan

ê Trời,
làm tí bia hem
hem
tao đang bận nắng xem nhân loại cười.

Bão tan.

Nắng đẹp. 

Tối được mời tới nhà Shauna ăn tối. Hy vọng là bạn ấy sẽ nấu món Ai Len. Món Ai Len duy nhất mà mình biết là món hầm Ai Len giàu dinh dưỡng mà người ta tống khứ đủ thứ tả pí lù vào đấy nhờ đọc "Ba gã cùng thuyền (chưa kể con chó)".

Coi như đây là hành động đầu tiên của mình trong cố gắng kết nối với nhân loại.

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

Vụn vặt

tôi muốn chở nắng đi chơi
nhưng nắng hem chịu
tôi hơi hơi buồn

Khi nhìn những bông hoa nắng
Nở đầy trên đường em đi
Em biết rằng mình sắp chết
Cô đơn sắp đến còn gì...

1. Mỗi khi khóc một mình là lại thấy, mẹ kiếp, sao mình giống như đang đóng một nhân vật phản diện trong phim truyền hình Hàn Quốc thế. Đúng đấy, khi xem phim Hàn Quốc toàn thấy sự cô đơn đáng sợ của mình trong những nhân vật phản diện, còn nụ cười tươi sáng và trái tim ấm áp của những nhân vật chính diện mãi mãi chỉ là mơ ước của mình thôi.

2. À, đang phát cuồng lên vì một bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Phim hay như mình chưa từng thấy phim nào hay. Cứ tình yêu bắt đầu bằng hận thù là mình đã thích rồi. Trùng hợp buồn cười là, cách đây mấy tháng mình cũng có ý tưởng về một câu chuyện về một người đàn ông trong quá trình báo thù đã đem lòng yêu người đã giết người yêu của mình như vậy, nên gặp được bộ phim này, mình thỏa mãn lắm lắm.

Trong phim có nhắc tới "Đồi gió hú", một cuốn tiểu thuyết mình cho rằng quá ngột ngạt. Mà một melo-drama Hàn Quốc thì cần quái gì phải ngột ngạt như vậy. Cho nên, may mắn là nhân vật nữ chính quá đáng yêu và nữ phụ quá đẹp nên xem phim mình cảm thấy thích vô cùng.

3. Hôm nay ở Hanoi International School có một con bé xinh ơi là xinh nói với mình: "Kính của cô đâu rồi?... Cô trông xinh hơn khi không đeo kính đó. Mắt cô rất đẹp giống mắt của con..." Mình không ngờ là con bé tiểu thư mong manh kiêu kỳ đó lại đáng yêu như vậy.

Lúc về, mình cứ loay hoay mãi chả lấy được xe ra, một con bé tóc hung gợn sóng xinh lộng lẫy tầm 9, 10 tuổi đã gọi bảo vệ ra giúp mình. Chả biết anh bảo vệ có biết tiếng Anh không nhưng cũng xông ra đòi giúp dù mình có thể tự lo được. Cô bé có trái tim ấm áp đó giống như một thiên thần vậy.

Cảm ơn hai cô bé ấy, nhất là cô bé thiên thần. Hai cô bé ấy đã khiến mình thêm yêu những sinh vật giống cái.


Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Về những mối quan hệ bị cường điệu hóa

Tuổi trẻ thường có thói quen cường điệu hóa. Nhất là những nỗi đau. Nhưng không chỉ có nỗi đau đâu, mà kể cả yêu thương cũng không thoát được những cường điệu đó.

Khi ta yêu một người cách xa ta về mặt huyết thống, ta phát cuồng lên bảo rằng ta không sống nổi nếu thiếu người đó. Thật là ngu ngốc. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, mình đã chẳng bao giờ tin tưởng vào cái thứ tình yêu mà lý trí bị hormon làm cho mụ mị đó.

Nhưng khi lớn lên một chút, trong khoảng từ 15 đến 22 tuổi, mình cũng chẳng phải là ngoại lệ. Mình cũng cường điệu hóa nỗi đau và yêu thương của mình, bấu víu vào đó mà trải qua những ngày mà nếu không có những nỗi đau và yêu thương đó thì thật nhạt nhẽo.

Giờ thì mình biết rằng, thừa nhận cuộc sống của mình nhạt nhẽo còn hơn là cường điệu hóa những tình cảm và cảm giác của mình. Bây giờ, mình chẳng tin vào bất cứ mối gắn kết tình cảm nào ngoài tình yêu và những mối liên kết về mặt huyết thống.

Tình bạn ư? Các bạn hãy thôi cường điệu nó đi.

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Nhạt nhẽo

khi cơn nhạt nhẽo trườn qua
đời ta như thể mòn ba mấy lần
nhạt nhẽo cứ thế tăng cân
thành tên béo ú cù lần ngu si
(xin lỗi các bạn béo phì
tôi không có ý chê gì bạn đâu
chẳng qua nhạt nhẽo rất ngầu
nên vung gươm chém tiêu sầu vô biên).
(27.10.13)

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Nhớ một thời nông nổi

"I'll never know what made you run away
How can I keep searching when dark clouds hide the day
I only know there's nothing here for me
Nothing in this wide world left for me to see"

Các anh sao lại bỏ đi
Sao em tìm được
mây thì cứ trôi
Trong lòng em nắng tắt rồi
Đâu còn chi nữa trên đời cho em?

Các anh, em cũng chẳng biết vì sao các anh lại bước vào cuộc đời em như một cặp tình nhân mới cưới và mất hút mãi mãi sau một tuần trăng mật ngắn ngủi ở Đà Lạt. Em đã gặp các anh, anh Hoàng và anh Khôi, những chàng trai sinh ra trên đời để làm khổ đàn bà, không phải vì các anh là gay.

Em nhớ anh Khôi, chàng sinh viên mới tốt nghiệp không bao giờ chịu mặc quần dài kể cả khi đến trường, hát Green Field hay ơi là hay, lúc nào cũng ngồi sau xe anh Hoàng và một lần đùa em bằng cách dán dòng chữ "just married" sau lưng mình. Em vẫn còn giữ cuốn sổ bìa da màu đen có bức phác họa cây thông trước cổng trường đại học Đà Lạt bằng bút bi của anh Khôi.

Em nhớ anh Hoàng, người ngợm và tóc tai đều dài ngoằng, hay khoe ảnh người yêu tóc ngắn xinh ơi là xinh, không chê em xấu và phớt lờ em như anh Khôi mà vẫn vu vơ nhận em làm em gái, người đã nói với em lắm chuyện và khuyên em lắm điều dù một con bé 19 tuổi đầu nghĩ mình có thể làm được tất cả như em đã chẳng một chút bận tâm.

Các anh, sao các anh đã rời đi mà chưa từng biết rằng mình đã là biểu tượng cho sự ngông cuồng và tự do trong lòng con bé 19 tuổi ấy? Tiếc rằng chúng ta đã gặp nhau trong những ngày mà em đã cố làm cho mình ngu đi bằng những hoang tưởng vô cùng nhằm trốn chạy những ký ức tuổi thơ và những câu hỏi bất khả tri. Giá như hồi đó em quan tâm tới các anh nhiều hơn đủ để xin email của anh Hoàng, thì bây giờ em có thể biết những giấc mơ tự do của em hồi đó đang ra sao.





Vượt đèn đỏ

chị kia phạm luật giao thông
đèn đỏ cứ vượt như không cần đời
nhưng sao nét mặt chị cười
ngây thơ vãi lúa như người vô minh
(Ngã 4 Nguyễn Công Trứ - Phố Huế 23.10.13)

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Say

dù sao cũng đã say rồi
cần gì phải biết cuộc đời ra sao
mà sao thì cũng chả sao
đằng nào anh chẳng lọt vào lưới em
(hai chai bia, anh uống hem - 22.10.13)

Say là một cảm giác thật dễ chịu. Dễ chịu đến nỗi mà mình không muốn đi ngủ. Chỉ muốn ngồi và cười một mình.


Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Nắng hôm nay

Ánh nắng hôm nay dẫu đẹp
Nhưng không giấu nổi nỗi buồn
Ánh nắng hôm nay là lệ
Mùa thu hấp hối đang tuôn.
(21.10.13)

làm sao chữa được bệnh lười
để em đi tưới nụ cười muôn nơi
Tạo Hóa chết tiệt kia ơi
sao Người bắt kẻ như tôi mơ màng
(20.10.13)

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Bài này tên cứ đặt bừa, vì làm trong một ngày mưa êm đềm

cơn mưa nhảy nhót ngoài thềm
lũy thừa nỗi nhớ trong em thêm dài
em đem nỗi nhớ chia hai
rồi nhân với độ một vài cái tên
nhân rồi cộng với bình yên
trừ đi một chút cơn điên ban ngày
nhân ba lần với cơn say
nhìn xem
em có gì này
tình yêu.
(16.10.13)

Bài này chắc là hơi điêu

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Đèn đỏ

Mẹ kiếp vòm cây ấy
Đẹp dã man anh ơi
Cho nên em chỉ muốn
Đèn cứ đỏ mãi thôi
(16.10.13)

Lúc nãy đứng chờ đèn đỏ, mình ngửa mặt lên nhìn trời và phát hiện ra cái vòm cây phía trên đầu mình đẹp dã man. Định lôi máy ảnh ra chụp nhưng không chắc có thể lưu lại được đúng vẻ đẹp đó, nên thôi, dành cái thời gian đó để ngắm nó vậy. Nói chung, có thể thấy, nếu chịu khó tìm tòi thì lúc nào cũng có thể tìm ra thứ gì đó hay ho để khiến mình có thể quên đi sự bất tiện mà bản thân phải chịu đựng.

Như vòm cây mùa Thu của một buổi tối chớm Đông chẳng hạn.

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Nói dối

em cần một điều gì đó
không phải là anh anh ơi
em cần một điều gì đó
một bình yên nhỏ bé thôi

em cần một điều gì đó
ánh nắng kia chẳng phải rồi
em cần một điều gì đó
một điều gì đó nổi trôi

nhưng mà em ko cần biển
biển kia rộng lớn xa xôi
cho nên mỗi khi trước biển
em không cưỡng được chơi vơi

thực ra em đang đùa đấy
hơn thảy mọi thứ trên đời
em hiểu rằng em nói dối
em chỉ cần anh mà thôi
(15.10.13)

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Giấc mơ xa vời

Những người như mình khổ vãi đái. Không được làm những việc mình yêu thích và có khả năng nhất để tạo ra những sản phẩm tốt nhất của mình, mà lại phải vật lộn với những công việc mình không thích để tạo ra những sản phẩm kém chất lượng không đem lại hạnh phúc cho nhiều người. Mình tin rằng nếu sáng nào mình cũng được ngủ nướng hoặc ngồi uống trà tắm nắng thì mình sẽ cho ra đời những sản phẩm đem lại hạnh phúc cho nhiều người hơn những sản phẩm kém chất lượng kia. 
(28.09.13)

Cho nên mình ngưỡng mộ Nguyễn Thế Hoàng Linh vãi đái.


Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Say bia

bài thơ định viết lúc say
nhưng chưa viết đã lăn quay ra giường
em đây quả thực tầm thường
cho nên xin dựa vào tường của anh
(12.10.2013)

Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Cây tình yêu

tim em đã xói mòn rồi
nhưng tình yêu vẫn đâm chồi mọc lên
câu trên sai một cái tên
nhưng thôi kệ mẹ vì quên ngay mà
em đúng là đồ đàn bà
thế nên số mệnh định là yêu anh.
(11.10.13

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Mùi hương

mùi của người đàn ông lạ
khiến tôi rong ruổi một chiều
tôi đuổi theo mùi hương ấy.
cơn say nào cũng liêu xiêu.

thế rồi bỗng dưng tôi khác
trở nên rất đỗi dịu dàng
bởi vì mùi hương ấy nói
vứt giùm anh những hoang mang.
(10.10.13)

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Văn Minh không ăn nổi nắng của tôi

Buổi sáng mùa thu đẹp vãi
Nắng vàng lênh láng khắp trời
Tôi bước chầm chậm để hứng
Đầy hai xô nắng mới thôi.

Buổi sáng ngủ dậy, mở cửa sổ thấy nắng chảy đầy trời.

Ngồi trước hiên để những giọt vàng óng ánh chảy trên da.

Tranh thủ giặt quần áo để được ngắm những cái dây phơi đầy màu sắc đung đưa trong nắng.

Những nỗi âu lo ngày hôm qua chỉ còn là một vệt mờ xa thẳm trong ký ức. Chỉ còn lại đây là một bình yên trọn vẹn và đủ đầy.

Văn Minh chỉ có thể ăn được ánh trăng, còn mãi mãi phải nương nhờ ánh nắng.

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Về những nỗi cô đơn

1. một đêm tôi nằm mơ
thấy đời mình chật chội
tỉnh giấc
buồn nóng hổi
nhắm cùng một cốc bia.

2. Đôi khi, giống như lúc nãy, khi nằm trong bóng đêm và mở mắt thao láo nhìn về quá khứ, tôi thấy rõ cuộc đời mình chật hẹp đến nhường nào.

Trước năm 15 tuổi, tôi luôn mang trong mình nỗi oán hận dành cho một vùng đất, cái vùng đất nơi tôi sinh ra và lớn lên, cái vùng đất mà tôi cho rằng cũng tương đối đẹp nhưng quá chật hẹp đến nỗi tôi không thể tìm được một người có thể đồng cảm với mình. Tôi đã tìm mọi cách để rời xa vùng đất ấy để đi về những vùng trời rộng lớn, mà không hề hay biết rằng, khi rời xa nó, tôi sẽ rời xa nơi diễn ra những kí ức của mình, và tôi sẽ càng cô đơn hơn nữa.

Một nơi, tôi cô đơn bởi nó quá chật hẹp. Một nơi, tôi cô đơn bởi nó quá rộng lớn.

Nhưng mà, nơi nào thì cũng là cô đơn.

3. Lâu lắm rồi tôi mới ngồi trong bóng đêm, đốt hết điếu này đến điếu khác. Nỗi cô đơn này không còn là nỗi cô đơn bản năng nữa, mà là nỗi cô đơn vì bị cô lập bởi Văn Minh.

Tôi thường chia nỗi cô đơn ra làm hai loại. Cô đơn loại Một là nỗi cô đơn bản năng, là nỗi cô đơn mà mỗi khi nhìn lên bầu trời đầy sao tôi lại cay đắng nhận ra mình chỉ là một thực thể nhỏ bé có tận cùng trong sự vô cùng. Đó là nỗi cô đơn rộng lớn, có thể đến bất cứ lúc nào khi nghĩ về vũ trụ và những thiên hà, hay về những gì cơ bản nhất của sự sống đang rã nát từng ngày này.

Cô đơn loại Hai là nỗi cô đơn thành thị, là nỗi cô đơn do bị nhốt trong cuộc sống chật chội mà đô thị mang lại, nó xảy đến khi đôi khi giật mình nhận ra sự ít ỏi và lỏng lẻo trong những mối liên kết của bản thân với những linh hồn khác, thể xác khác. Đó là nỗi cô đơn nhỏ hẹp, là nỗi cô đơn mà hàng ngày khiến bao bạn trẻ lên Fb than vãn hoặc đi bar kiếm tình một đêm, là nỗi cô đơn mà tôi ghét ở nhạc Quốc Bảo và văn học đương đại.

Tôi ghét nó, còn nó thì đang hành hạ tôi đến chết mất đây.

Red Boats at Argenteuil 1875 by Claude Monet

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Táo bón

tôi thường hay bị táo bón
ý nghĩ vón cục trong đầu
phải chữa bằng viên Nhắm Mắt
rồi uống một Giấc Ngủ Sâu
(02.10.13)

Đang bị táo bón thật.
Vừa chữa bằng việc nốc một chai bia bên hồ Tây. Chả thấy xi nhê gì. Chả ị ra cái vẹo gì cả. Kết luận là chỉ có viên Nhắm Mắt với Giấc Ngủ Sâu là tốt thoai. Lên giường uống phát.

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Về những cuốn tiểu thuyết sẽ mãi dở dang

Lần đầu tiên tôi muốn đọc Kinh Thánh là năm tôi 13 tuổi. Lúc đó, tôi bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong đời về một viện chữa bệnh ung thư bằng Đức tin. Tiếc là những ngăn cấm từ phía gia đình, những hạn chế về mặt tư liệu cũng như bệnh lười mãn tính cộng thêm trí tưởng tượng bát nháo quá đỗi (liên tục nghĩ ra những câu chuyện khác trong quá trình viết), khiến cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi, cũng như nhiều cuốn sau đó, liên tục bị bỏ dở.

8 năm sau, tôi lại có một cuốn tiểu thuyết bị bỏ dở nữa. Một cuốn tiểu thuyết được tôi xếp vào thể loại tâm lý hoang tưởng bởi những hư cấu kỳ dị trong đó. Tôi dự định chia làm hai phần, phần một gồm những chương đưa ra những uẩn khúc, phần hai là phần đưa những uẩn khúc đó ra ánh sáng. Tôi đã viết xong phần 1 gồm 9 chương, nhưng cuối cùng cũng đành bỏ dở để dành thời gian xem Euro. Đến lúc kết thúc Euro với thất bại tơi bời dành cho Hà Lan của tôi, thì tôi cũng chẳng còn hứng mà viết tiếp nữa.

5 năm sau nữa, lần đầu tiên tôi, trong một cơn tỉnh ngủ, và tự dưng thèm đọc Kinh Thánh, nhìn nhận lại nghiêm túc cái sự viết của mình. Điểm mạnh của tôi không phải là khả năng thao túng ngôn từ, tôi không thể bắt chúng vặn vẹo uốn mình để tạo thành văn phong mượt mà như nhung mà tôi muốn. Tôi cũng không giỏi ở khoản cài cắm triết học rối rắm hay có thể làm mê đắm lòng người bằng những chủ đề hợp với thị hiếu đám đông. Điểm mạnh duy nhất của tôi là trí tưởng tượng bát nháo phi logic.

Những cuốn tiểu thuyết của tôi kia, nếu hoàn thành, có lẽ cũng sẽ ngây ngô như những bài hát tôi đã viết những năm quanh 18 tuổi. Tôi còn thiếu quá nhiều trải nghiệm. Và còn thiếu sự ích kỷ tuyệt đối. Khác với thơ, khi viết tiểu thuyết, tôi quá quan tâm tới việc làm sao để nhiều người có thể hiểu và thích nó. Có lẽ, chính điều này đã bao lần giết chết những mầm sáng tạo của tôi.

Viết, cũng như đọc, là một công việc ích kỷ. Nếu tôi không đạt được ích kỷ tuyệt đối, tôi sẽ không có tự do tuyệt đối, và do đó, sẽ chẳng có ngôn từ nào được sản xuất ra. 

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Nhạt

Giá như ta có thể
Nằm ôm nhau hàng giờ
Ngăn những điều nhạt nhẽo
Không cho chúng thành thơ.
(29.09.13)

Đôi khi, hoặc là luôn luôn, giết thời gian bằng việc nằm bên cạnh một người đàn ông luôn là cứu cánh của những người phụ nữ trong cơn nhạt nhẽo. Rốt cuộc thì, chúng ta cũng chỉ là những sinh vật giống cái yếu đuối và cần sự che chở nhiệt tình mà thôi.

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Ê người yêu

Ê người yêu của tôi
Tôi mơ về người đấy
Trong mơ tôi đã thấy
Chúng ta là trẻ con

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Thơ tình

Nếu làm tình là một dạng giao tiếp
Và giao tiếp cũng giống làm tình
Thì đã bao lần em không cưỡng được
Mà lên giường với tư tưởng của anh.
(25.09.2013)

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Nỗi nhớ

nỗi nhớ lặng im
nỗi nhớ lên giường
nỗi nhớ úp mặt vào tường
nỗi nhớ ngủ

không gian mù
tay nỗi nhớ màu hồng
tóc nỗi nhớ màu xanh
nỗi nhớ mơ về anh

giấc mơ dài tỉ năm ánh sáng
đêm vô tận
và vô cùng im ắng
tiếng thở của mưa cũng bị đóng băng

mặt trời của em dặn mặt trăng
cút đi
để cho nỗi nhớ yên tâm ngủ
(25.09.13)

giờ mới phát hiện ra hem viết hoa đầu dòng sướng vãi. Cơ mà sau dấu chấm thì vẫn phải viết hoa.

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Gió mùa

Vòng tuần hoàn của Tạo Hóa
Dường như ngắn lại từng ngày
Mùa Xuân ngắn, mùa Hè cũng ngắn
Mùa thu có một gang tay

Không lẽ bao đau khổ ấy
Sẽ theo mùa Đông về đây?
(23.09.13)

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Hai không hồi đó

Chiều nay, lúc đứng chờ giữa một đống người nhung nhúc thịt trong Big C, nghe thấy nhạc một bài hát mà có một bạn cùng công ty cũ của mình ngày xưa vẫn thích. Đó là năm 2009.

Tự hỏi năm 2009, 2010, 2011, và cả những hai không trước đó đã qua đi như thế nào. Mình chịu, không thể nhớ nổi và cũng không muốn nhớ.

Rồi năm 2012, 2013 và cả những hai không sau này nữa, liệu rồi mình có quên dễ dàng như những năm hai không hồi đó không?

Đôi khi, thấy cái sự đi qua tháng ngày của mình, quả thật không giống một sự trưởng thành.

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Hoa sữa

Làm thế quái nào mùi hoa sữa
vượt biên vào tận nơi đây
Lính canh đâu
thằng khứu giác
Bắt nó giam vào ngục ngay.
(14.09.13)

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Tên của đóa hồng - Umberto Eco (Lê Chu Cầu dịch)

Hỡi đóa hồng trên đồng cỏ kia
Đang nở xòe mọi cánh
Tươi thắm màu son, 
Rực rỡ diễm kiều, hương thơm ngào ngạt
Nhưng, không lâu đâu, bởi khi quá đẹp
Ngươi sẽ phải chịu kiếp khổ đau
(Juana Inés de la Cruz)


Ao ước có sách từ hồi tháng Chín năm 2009 khi mua Mùi Hương của Patrick Sueskind (Trùng hợp chẳng biết có ngẫu nhiên hay không, mà cả Mùi HươngTên của đóng hồng đều do Lê Chu Cầu dịch. Mà mình thì chẳng phàn nàn gì về văn phong rất logic của bác này.) Chờ mấy năm sách mới tái bản. Mua sách từ hồi tháng Năm nhưng tận tháng Chín mới đọc. (Từ giờ mình sẽ viết hoa tên các thứ, tháng và mùa). Cuối cùng thì hành trình kéo dài mấy năm trời cũng đã hoàn thành.

Đọc xong Tên của đóa hồng lúc 4h sáng nay. Đọc gấp vì nửa đêm đọc truyện sợ quá không dám đi ngủ, đành thức chống mắt lên mà đọc tiếp, một phần là bởi vì truyện hay. Xét dưới góc độ trinh thám, thì kết cục cũng không phải là bất ngờ, nhưng dưới góc độ một cuốn sách thần học, thì quả thật nó quá đỗi giàu dinh dưỡng đối với một cái dạ dày chưa từng tiêu hóa một quyển Kinh Thánh nào trong đời ngoài những mẩu chuyện vụn vặt lượm lặt trong truyện của Dan Brown và một số sách tả pí lù khác.

Trinh thám, có một chút kinh dị đối với đứa nhạy cảm về các vấn đề tâm linh như mình, thần học, triết học, pha một chút xíu gia vị hài hước (chỉ một chút thôi nhưng mình cảm thấy quả rất ngon miệng), mỗi món một chút góp thành mâm cỗ thịnh soạn và hấp dẫn. Đoạn đầu tiên có thể dài lê thê và không hấp dẫn, và quả thật mình cũng chỉ đọc lướt, sau khi đọc hết rồi mới dở những khúc đầu ra đọc lại.

Mình thích đoạn Umberto Eco miêu tả giấc mơ của Adso trong tiếng hát bài Dies Irae (Ngày phán xét). Một cái gì đó rất dữ dội và đầy ám ảnh đã chọc đến và phá tan một vùng khí âm u sâu trong tiềm thức mình. Nhưng đồng thời đó cũng là trải nghiệm một điều gì đó nhẹ nhàng nhưng vô cùng đáng sợ.


Mình thì vẫn đang bị ám ảnh bởi cái giả thuyết Jesus là Isha, một trong những vị Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng, và Ki tô Giáo có nguồn gốc từ Phật Giáo, cho nên những đoạn miêu tả về những Fra Dolcino hay một số dòng bị coi là tà đạo, mình ngay lập tức thấy tư tưởng tiến bộ của những dòng đó liên quan tới Đạo Phật.

Trong lúc đọc, giống như khi xem phim hay đọc các cuốn sách khác về thời mà những tiến bộ khoa học và hiểu biết của con người về thế giới rất hạn hẹp, mình luôn cảm thấy mình may mắn vì được sinh ra ở thời hiện tại. Và có một khoảnh khắc nào đó trong lúc đọc, mình đã cảm thấy sợ chết kinh khủng khiếp. Mình sợ rồi mình sẽ không được chứng kiến năm 2113. Mình tự hỏi rồi nó sẽ như thế nào. Và đó là lần đầu tiên mà mình mong rằng mình sẽ được tái sinh, để có thể triền miên tận hưởng những kiếp sống dù là đau khổ hay đẹp đẽ này.

Và có lẽ, cũng giống như Ba gã cùng thuyền (chưa kể con chó), nhưng tác động đến mình bằng một cách thức khác, Tên của đóa hồng khiến cho mình cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp và đáng sống. Bất chấp những câu hỏi bất khả tri vẫn ngày ngày đeo bám, bất chấp rồi một ngày tất cả sẽ tan thành cát bụi, mình tin rằng một ngày nào đó nhất định tất cả rồi sẽ sáng tỏ.

"- bông hồng ngày ấy nay chỉ còn lại cái tên, chúng ta cũng chỉ còn trơ lại cái tên thôi."

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Tên của đóa hồng - Umberto Eco

Nhiều cửa sổ nghĩa là căn phòng mênh mông này luôn có được ánh sáng khuếch tán đều khắp, ngay cả trong buổi xế trưa mùa Đông hôm nay. Những tấm kính cửa số không màu mè như ở các giáo đường mà vuông vức và trong suốt, khung chì, để ánh sáng xuyên qua dưới dạng tinh khiết nhất, chứ không bị biến đổi bởi nghệ thuật của con người, nhằm mục đích phục vụ của nó, đó là soi sáng việc đọc và viết. Sau này tôi được thấy những phòng sao chép ở nhiều chỗ khác, nhưng trong luồng ánh sáng tự nhiên tràn trề làm rực sáng căn phòng, không nơi nào cái nguyên lý tinh thần - hiện thân của ánh sáng và huy hoàng, cội nguồn của mọi vẻ đẹp và kiến thức, thuộc tính không thể tách rời của sự cân đối mà căn phòng ấy biểu hiện - lại rực rỡ đến thế. Có ba yếu tố kết hợp để tạo ra vẻ đẹp: trước nhất là tính toàn vẹn hay hoàn hảo, vì lý do này chúng ta coi mọi vật chưa đầy đủ là xấu xí; thứ đến sự cân đối đích thực hay sự hài hòa; cuối cùng là sự sáng sủa và ánh sáng, vì thế chúng ta gọi là đẹp những vật có màu sắc rõ ràng. Và bởi vì vẻ đẹp hàm chứa sự yên bình và vì lòng thèm muốn của chúng ta cũng được giảm bớt nhờ sự yên bình, nhờ cái thiện và cái mỹ, nên tôi cảm thấy lòng mình tràn ngập một niềm an ủi lớn lao và nghĩ được làm việc ở nơi đây hẳn phải thích thú xiết bao.
(Sau kinh xế trưa - Ngày thứ nhất)
Tên của đóa hồng - Umberto Eco

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Ơ

Ơ kìa cái tình yêu kia
Cớ sao mọc ở bên rìa trái tim
Khiến tôi mỏi mắt đi tìm
Đâu hay nó vẫn nằm im như vầy.
(09.09.13)

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Vì sao lại là yêu thương?

Thật đáng tiếc là Tạo Hóa không cho chúng ta đủ sức mạnh để có thể tồn tại một mình. Người bắt chúng ta phải liên kết với những sinh vật khác. Chúng ta phải liên kết với nhau, đó là vì chính bản thân ta chứ không phải vì bố con thằng nào cả. Thật may mắn, cách liên kết có vẻ dễ dàng và chắc chắn nhất, đó là yêu thương. Chúng ta có thể tồn tại được là nhờ yêu thương chứ không phải là thù hận. Từ thuở hỗn mang, xã hội chưa biết đến những sự tiến hóa tinh thần như luân lý hay đạo đức, thì yêu thương chỉ đơn giản là một phương thức để sinh tồn.

Tôi tin rằng, khi tiến hóa lên thành một sinh vật gọi là vượn tinh khôn hay là bất cứ giống gì trước đó, thì cái ác cũng đến với chúng ta trước cái thiện. Tôi không nói bản chất của chúng ta là ác, chỉ có điều cái ác đến trước, bởi bản năng sinh tồn nên phải tiêu diệt những sinh vật khác. Sau đó, cũng bởi bản năng sinh tồn, bởi nhu cầu liên kết để chống lại kẻ thù, chúng ta mới biết hợp tác và bảo vệ nhau.

(Cũng như thế, tôi tin rằng tình yêu nguyên sơ và thuần khiết không phân biệt giới tính, thậm chí là huyết thống chứ đừng nói đến những thứ ngớ ngẩn như tuổi tác hay địa vị. (Ít nhất người Hy Lạp cổ cũng đồng ý với tôi về khoản này). Chỉ sau khi những tiến bộ về sinh học, mà trước tiên là kinh nghiệm thực tế, cho thấy phép lai cận huyết sẽ cho ra những thế hệ kém phẩm chất hơn lai khác dòng, thì con người mới lên án hôn nhân cận huyết. Cái thứ luân lý này cũng chỉ là kết quả của cái gọi là bản năng sinh tồn mà thôi.)

Như vậy, một kẻ luôn luôn đặt dấu hỏi ở mọi nơi như tôi, kẻ luôn khao khát tự do tuyệt đối vượt ra ngoài sự ràng buộc bởi những giáo điều sáo rỗng, kẻ luôn khát khao tìm về bản chất của mọi điều mà bản thân và nhân loại phải chịu đựng, đã biết vì sao chúng ta phải yêu thương nhau.

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Mưa

1. 
Vì sao lại cất ô đi
Để cho ướt áo làm gì
đồ điên.
Đừng chụp mũ
tôi không điên
Chẳng qua tôi vốn hồn nhiên như vầy.

2. 
Tại sao em lại thấy mưa
Thân quen như thể mới vừa hôn nhau
Tại sao em chẳng thấy đau
Khi mưa đã cắn nát nhàu môi em
Nụ hôn ngọt
Nụ hôn êm
Và mưa cứ thế hôn đêm thành ngày.
(04.09.13)

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Kiệt quệ

Có một sự kiệt quệ về tinh thần vừa xảy ra. Nó khiến tôi trôi lơ lửng vô định trong cái vùng trống rỗng quen thuộc ấy. Trôi đi như đang trong giấc ngủ say.

Tôi đã quá mệt mỏi với sự mệt mỏi này. Sự mệt mỏi xảy ra sau những lúc tôi phạm một sai lầm nhỏ tí ti nào đó, và sự cầu toàn trong tính cách không để tôi yên. Vì sao chỉ một cái lỗ nhỏ li ti lại có thể khiến tôi bất an và sự cầu toàn của tôi lại có thể tổn thương sâu sắc như thế? Có điều gì trong cái cơ cấu khổng lồ này chịu trách nhiệm về sự tổn thương vô nghĩa đó giúp tôi không?

Tôi không muốn vỡ như những lần trước. Bởi tôi không có khả năng nhặt nhạnh những mảnh linh hồn văng tung tóe khắp nơi đó và chắp vá thành một tôi lành lặn được nữa.

Vì thế, tôi đành nổi giận với Thượng Đế.

Và với cả chính mình.

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Mắt cùn

Có một loài hoa màu đỏ
Mọc ở ngang lưng chừng đồi
Tôi dùng mắt cắt hoa mãi
Sao không rơi vào tay tôi?
(01.09.13)

Đã lâu rồi tôi mới có một sự dịch chuyển về không gian dài như thế. Đến nỗi những cảm xúc cứ bị không gian bóp méo, trở nên mơ hồ và liên tục bị dịch chuyển theo không gian.

Nói chung tôi không thích phượt. Dù kiểu đi của tôi cũng chưa giống phượt, nhưng nó cũng chưa đạt được sự tiện nghi và ấm cúng mà tôi cần ở sự hưởng thụ cuộc sống.

Gần đây, tôi mới phát hiện ra lý do mình không thích đi du lịch. Đó là do tôi ghét sự thay đổi ngắn ngủi. Sự thay đổi không gian trong một thời gian ngắn ngủi dễ khiến tôi bị hụt hẫng.

Tôi ghét phải chuẩn bị đồ đạc cho những chuyến đi xa. Việc phải rời xa những quyển sách của tôi, những đồ dùng thân yêu mà sự hạn chế trong việc đóng gói khiến tôi không thể mang chúng theo cùng được khiến tôi thấy không thoải mái. Việc ghét chuẩn bị hành lý cũng khiến cho việc đóng gói đồ đạc luôn được tôi thực hiện vào sát giờ xuất phát. Mà như thế thì thể nào tôi cũng sẽ dễ quên cái này cái nọ. Thật là chẳng an toàn tí nào. Bất an quá thể.

Tôi bất an ngay trên suốt đường đi. Tôi luôn sợ sự giao tiếp ngắn ngủi giữa mình với không gian trước mắt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này sẽ tồn tại rất nhiều thiếu sót. Làm sao tôi biết được vẻ đẹp của vùng đất này, nếu không có ít nhất một năm sống ở đây? Tôi muốn nhìn say đắm những mùa khác nhau đi qua vùng đất ấy, chứ không chỉ cái vẻ đẹp hiện tại u sầu phơi bày ra trước mắt tôi kia.

Sự bất an này theo tôi tới tận khi chuyến hành trình kết thúc. Khi rời khỏi chỗ lưu trú, thể nào tôi cũng sẽ lo lắng rằng mình sẽ quên một cái gì đó mặc dù tôi đã kiểm tra cái phòng đó tới tận hai lần, thể nào trên đường về tôi cũng sẽ hỏi người đi cùng rằng cậu đã nhớ cất cái này cái nọ hay chưa. Sự bất an lớn dần khi càng lúc khoảng cách địa lý giữa tôi và vùng đất đó càng bị giãn dần ra. Tôi bắt đầu nhớ nó, nhớ đến cái nơi tôi đã gửi lại một phần ngắn ngủi chẳng hề rực rỡ của cuộc đời mình. Tôi luôn tự nhủ, giá mà được ở thêm chút nữa.

Các bạn trẻ, các bạn có thể đi rất nhiều, nhìn thấy rất lắm. Đã bao giờ các bạn đau và tiếc nuối sâu sắc khi rời xa một vùng đất lạ nào đó như tôi chưa?

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Nhậu

Tự dưng rất thèm uống rượu
Vì sao?
Ai biết vì sao
Các hạ hỏi chi nhiều vậy
Lại đây châm tửu đi nào.

Thật ra rượu này không thật
Nên uống sẽ chẳng say đâu
Thôi rót một giọt nước mắt
Chúng ta uống suốt đêm thâu.

Hết mồi rồi thưa các hạ.
Tại hạ đi bắt mặt trời
Phen này tha hồ mà nhắm
Nhậu xong, thừa để ăn chơi.

Mẹ kiếp, Mặt trời nóng vãi
Ngu rồi, các hạ thấy chưa
Thôi để phần cho tại hạ
Cho vào trong hũ muối dưa.

Mặt trăng hôm nay tròn quá
Nướng lên ngon tựa bánh đa
Vớt luôn bọn sao trên đấy
Vị như nhau cả ấy mà.


Tôi say rồi
Thưa các hạ
Bỏ mẹ tôi cũng say rồi
Mà sao cái vũ trụ ấy
Còn đeo đuổi mãi không thôi?
(29.08.13)

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Bài ngày 28

Hôm nay đã là 28
Lại một ngày nữa qua đi
Không gian nhuốm màu mỏi mệt
Có điều chi nặng vãi chì?


Oác, sao phát âm lạ vậy 
Chi nặng mà lại thành chì
Các hạ làm sao hiểu được
Trên đời lắm sự thần kỳ.

Thầy bói hôm qua đúng vãi
Chúng ta hem nên ăn chì
Bởi nếu đôi môi xám xịt
Lời nói cũng sẽ xấu đi.

Không chỉ đôi môi xám xịt
Mà kể cả trái tim ta
Trái tim từ chối ánh sáng
Tương lai cũng sẽ mù lòa.

Thế nên nghe lời thầy bói
Biến lòng thành một đóa hoa.
(28.08.13)

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Sến.

Tôi nhìn thấy cô gái ấy
Ngồi khóc một mình trong đêm
Ánh trăng trên vai vỡ vụn
Găm đầy vào đôi mắt đen.

Tôi nhìn thấy cô gái ấy
Ngồi hát một mình trong đêm
Ánh sao ở đâu ghé xuống
Nằm nghe cô hát bên thềm.

Tôi nhìn thấy cô gái ấy
Băng qua một sớm mùa Đông
Lũ sương nhảy nhót trên cỏ
Cái lạnh làm tê nắng hồng.

Tôi đã nhìn thấy cô ấy
Nhắm mắt lắng nghe hư không
Đố gió và anh biết được
Những gì cô giấu trong lòng.

Sáng nay soi gương tôi thấy
Cô ấy nhìn tôi xa xăm
Tôi nhìn vào đôi mắt ấy
Bao bình yên lặn mất tăm.
(25.08.13)

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Nói với mưa

Mưa ơi tao đ’ sợ mày
Bởi mày cũng chỉ như gay thôi mà
Tự nhiên tạo hóa sinh ra
Ai mà biết được mưa là les đâu.

Mưa dai vãi.
Mưa rất lâu.
Để cho cây cối thay màu.
Ồ de.
(24.08.13)

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Một bài thơ rất là hâm

Xin đừng phân tích bài thơ
Xin hãy cứ đọc và lơ mơ ngồi
Giữa muôn vàn những cái tôi
Thằng thơ là một đứa ngồi góc riêng

"Đừng phân tích.
Để tao yên.
Cấm mang dao kéo làm phiền đến tao."

Thơ vừa chửi
vừa rít thuốc lào.

"Độ này đời sống lao nhao quá trời.
Thằng Hứng không thấy ghé chơi
Mà hem có nó thì đời đéo phê."

Thuốc lào hôm nay ngon ghê
Thằng thơ nhắm mắt đi về hư vô.

(24.08.13 Làm trong lúc ăn một tô bún bò trong chỗ che ô mưa dầm)

Một bài thơ rất là hâm.

Vợ chồng A Phủ (Truyện bựa)


Ngày xửa ngày xưa, ở 1 làng nọ có 1 người tên Hùng chuyên kiếm sống bằng nghề cá độ bóng đá. Hùng có tài phán đoán như thần, hễ bắt đội nào là dính đội đó, chả mấy chốc mà giàu. Tương truyền từ ngày VTV3 có chương trình giải trí với truyền hình, nhà Hùng phải mở thêm mấy cái siêu thị điện máy để bán Điện thoại di động và bình nước nóng. Dân trong nghề phục lăn tài nghệ của Hùng, tôn là Hùng Vương - Ông vua cá độ.

Sea Games 23 năm đó, trái tim hàng triệu người hâm mộ bóng đá hướng về Philippine. Hùng đem cả gia sản nướng vào trận cầu Vỉệt Nam - Thái Lan kinh điển. Thật không may, trận đó Việt Nam đá như gà. Thế là sau 1 đêm, Hùng không còn gì cả.

Hùng có 1 cô con gái tên là Mị. Năm ấy Mị vừa tròn 18 tuổi, xinh đẹp bản lĩnh hơn người. Vốn quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, nay lại rơi vào cảnh trắng tay, Mị bèn bàn với cha: "Cha à, mẹ con mất sớm, 1 tay cha đã nuôi con khôn lớn nên người. Đời người bĩ cực thái lai chẳng biết đường nào mà lần. Nay thấy cha như vậy, con thật cầm lòng không đặng. Hay cha tìm nhà nào đó khá giả 1 tí rồi gả con đi."

Nghe Mị nói vậy, Hùng mừng lắm. Ngay lập tức sáng hôm sau, trên trang nhất của các tờ báo lớn như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Công An, Mua Bán, .... cũng như các website hàng đầu đều giật tít: "Hùng Vương kén rể" . Lễ vật bao gồm: Biệt thự 9 tầng, vàng 9 tấn, nhẫn kim cương 9 cara. Ai mang đến đầu tiên sẽ được cưới Mị về làm vợ. Bên cạnh còn có hình Mị mặc bikini chụp tại bãi biển Cửa Lò "Kỉ niệm hè 2005".

Mã Giám Sinh vốn là 1 tay buôn phụ nữ qua biên giới khét tiếng. Vừa nhìn thấy hình Mị, hắn đã phải thốt lên: "Con hàng này ngon vãi". Tuy lễ vật Hùng đòi không phải là ít, nhưng họ Mã cũng cố gom góp của cải để rước Mị về làm vợ. Hắn định sau khi cưới nàng về sẽ bán cho Tú bà ở Bangkok.

Sự kiện Mị bán mình cứu cha đã gây xôn xao dư luận trong nước, khiến báo chí tốn không biết bao nhiêu là bút mực để ca ngợi lòng hiếu thảo của Mị. Nổi tiếng nhất phải kể đến tác phẩm: "Mã Giám Sinh mua Mị" của văn sĩ họ Nguyễn đã làm lay động hàng triệu triệu trái tim người đọc. Trong đó có 1 người tên là Thủy.

Thủy vốn là 1 thanh niên sống ở 1 làng chài ven sông Hồng, mồ côi từ nhỏ. Tài sản duy nhất cha mẹ để lại là chiếc tivi cũ ông cụ đem về từ hồi đi buôn hàng cấm bên tận Liên Xô. Thủy rất chăm xem tivi , đặc biệt là từ ngày bản tin thời tiết có các em dẫn chương trình xinh tươi thì Thủy chăm xem thời tiết hẳn . Nhờ vậy, thời tiết 3 ngày sắp tới Thủy nắm rõ trong lòng. Đã thế, Thủy lại còn tốt bụng báo cho bà con lối xóm biết đường để phòng tránh bão. Dân trong làng cảm phục lắm, cho là Thủy có tài hô mưa gọi gió nên gọi Thủy là Thủy Tinh.
Thủy sinh thời vốn yêu văn chương thơ phú, ham mê văn nghệ, tâm hồn yếu ớt dễ xúc động. Trong 1 đêm ngồi đọc câu chuyện đầy thương tâm về cuộc đời của Mị, Thủy đã đau đớn thốt lên: "Đau đớn thay phận đàn bà...". Rồi lại nghĩ đến mình mà rằng:

Bất tri tam bách niên dư hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Thủy Tinh?

Từ giờ phút đó, trái tim Thủy đã thuộc về Mị, nguyện đời đời kiếp kiếp trung thành với mối tình đầu trong sáng của mình. Cũng từ ngày đó, Thủy đờ đẫn như kẻ mất hồn, ngày đêm thương nhớ Mị khôn nguôi. Ti vi cũng chẳng buồn xem, các em thời tiết xinh tươi bao nhiêu Thủy cũng chẳng buồn ngó ngàng tới (đố con lào mà sánh được với Mị - nguyên văn lời Thủy). Chẳng may, cơn bão Chan chu đổ ập tới, do không được Thủy báo trước như mọi lần nên bà con không có các biện pháp phòng chống bão, thiệt hại thật không biết bao nhiêu mà kể. Từ đó, Thủy cũng bị thất sủng dần.

Lại nói về Mị, trong thời gian chờ làm passport sang Thái, bị Mã Giám Sinh giam lỏng tại lầu Ngưng Bích. 1 đêm tối trời, bị Sơn bắt cóc đem về núi, giam trong 1 căn phòng nhỏ xíu, chỉ có 1 ô cửa vuông vuông bé bằng bàn tay. Mị suốt ngày nhìn qua ô cửa đó, chỉ thấy 1 khoảng trời xanh xanh, không rõ là mưa hay là nắng. Mị uất ức quá đã chấp bút viết nên tác phẩm: "Tâm tư trong tù" bất hủ.

Sơn vốn là con zai cưng của Thống Lý Pá Tra, chuyên kiếm sống bằng nghề ăn trộm. Sơn trộm như thần, hễ ai hở cái gì thì coi như là mất. Người người căm phẫn đều gọi là Sơn Tinh. Nhưng đời Sơn không quen trộm vặt, bảo làm thế mất cả cái giá trị của người anh hùng, vì thế Sơn chỉ chuyên đi ăn trộm trâu bò của người ta. Trâu bò nhà nào có nhốt kĩ đến đâu cũng không thể thoát nổi bàn tay của Sơn. Vì thế chẳng mấy chốc mà Sơn trở nên giàu có nhất vùng, trâu bò đếm không hết, Sơn phải sang California thuê về 1 cowboy tên là A Phủ về trông coi. 1 hôm , nhân lúc Sơn say rượu, Mị lén lấy chìa khóa phòng ra ngoài, thả hết trâu bò rồi rủ A Phủ chạy trốn.

Từ ngày về với cách mạng, vợ chồng A Phủ mở 1 cái lò mổ chuyên giết gà vịt. Thời đó, ngoài bóng đá thì vặt lông gà là môn thể thao được người dân yêu thích nhất. A Phủ và anh em trong lò mổ đã đem về không biết bao nhiêu là huy chương trong các giải VALOGA trong nước và quốc tế. Thịt gà giàu dinh dưỡng lại là món ăn được nhiều người yêu thích nên lò mổ A Phủ làm ăn ngày càng phát đạt, Mị ăn rồi chỉ việc ngồi 1 chỗ đếm tiền, nên thân hình ngày càng trở nên lặc lè. 1 lần Vũ Ngọc Đãng đi qua lò mổ, bèn mời Mị casting cho phim “Những cô gái chân ngắn” , sau này đoạt giải Mâm Xôi Vàng cho phim Câu khách giỏi nhất. Vinh quang nối tiếp vinh quang. A Phủ và Mị, đôi trai tài gái sắc đến từ thế giới vải, hạnh phúc của họ nồng nàn và thơm lâu tựa Comfort. Nhưng ở đời nào có cái gì là mãi mãi, huống chi Comfort hàng nhái chỉ 1 ngày là đã bay mùi.

Lò mổ của A Phủ có 1 người tên là Quốc Vượng. Vượng trước vốn hành nghề bên lĩnh vực football, sau thấy kiếm chác không ăn thua nên bỏ sang làm ở lò mổ của A Phủ. Vốn tư chất thông minh nên chẳng bao lâu Vượng đã là 1 Valoga thủ có tiếng trong nước, cùng với A Phủ lập nhiều chiến công hiển hách trên sàn VALOGA. Do đó, Vượng ngày càng được A Phủ tin yêu, mọi việc trong lò mổ, từ việc nhỏ như hôm nay ăn món gì đến việc lớn như tối nay đi Karaoke ở đâu, nhất nhất đều hỏi ý kiến của Vượng. Thấy thế, Vượng ngày càng đâm ra chủ quan, ko lo luyện tập nâng cao tay nghề mà chỉ suốt ngày lo ăn chơi nhậu nhẹt, lại thêm cá độ Valoga thua liên tiếp, nợ nần chồng chất. Giải Valoga năm đó tổ chức ở Philippine, Quốc Vượng rủ rê A Phủ bán độ kiếm ít tiền trả nợ. A Phủ tuy trong bụng cũng muốn kiếm ít tiền mua quà tặng Mị, nhưng tính vốn nhát gan, nên 1 mực từ chối. Biết khó thuyết phục, Vượng bèn doạ A Phủ nếu không bán độ sẽ nói chuyện A Phủ có bồ nhí cho Mị biết. A Phủ sợ Mị ghen thì bỏ mịa, nên cuối cùng cũng đồng ý. Nào ngờ sự việc bị phát giác, A Phủ và anh em trong lò mổ đều bị bắt. Lúc đút tay vào còng số 8, A Phủ chỉ còn biết ngửa mặt lên trời than “Trời đã sinh ra A Phủ, sao còn sinh ra Quốc Vượng?”

Tại toà, do khéo chối tội, lại tài giả nai, thêm nữa được luật sư bào chữa hết lòng, toà lại nể A Phủ có nhiều công với cách mạng nên A Phủ chỉ bị xử 2 năm tù, lại còn được hưởng án treo. Còn Vượng, do ngoan cố, thêm tội chủ mưu nên bị phạt 6 năm tù. Anh em trong lò mổ, những người bị Vượng rủ rê, cũng phải chịu những bản án đích đáng. Phiên toà kết thúc tốt đẹp. Bravo thẩm phán và các vị luật sư!

Trong khi đó, sự việc bị phanh phui, biết chuyện A Phủ có bồ nhí, Mị buồn lắm. Nàng thương A Phủ, nhưng 1 khi máu ghen đã nổi lên thì có trời mới đỡ nổi. Mị không thèm đến thăm A Phủ, cũng chả thiết tha ở lại lò mổ, nơi đã lưu giữ quá nhiều kí ức đẹp đẽ về con người bội bạc. Mị bèn thu dọn hành lí, thẳng tiến về phía nhà cha là Hùng Vương lúc này đang ở tột đỉnh của hạnh phúc vì MU thân yêu vừa mới ăn AS 7-1. Gặp lại nhau, 2 cha con mừng mừng tủi tủi. Từ đó, Mị ở lại giúp cha trông coi mấy cái siêu thị điện máy. Nhưng ngày ngày, nỗi nhớ A Phủ không để cho Mị được yên. Nàng nhớ người yêu đến héo hon, mòn mỏi. Máu nghệ sĩ trong người nổi lên, Mị lại cho ra lò tác phẩm “Chinh phụ ngâm” bất hủ , sau này được đưa vào Sách giáo khoa văn học lớp 10 với bút danh Đoàn Thị Điểm, 1 thời khiến bao người say mê, phàm là người yêu văn học đều có 1 bản kê dưới chân giường.

Lại nói về A Phủ, sau khi ra khỏi trại tạm giam, chàng trở về lò mổ. Chàng muốn được gặp Mị để hỏi cho rõ tại sao trong thời gian qua không đến thăm chồng đến 1 lần. Baby please tell me why? Nào ngờ, vừa về đến nơi, Mị thì chả thấy đâu, chỉ thấy cảnh nhà cửa tiêu điều xơ xác. Cảnh buồn đến nỗi 1 người như A Phủ cũng phải tức cảnh sinh tình mà văng ra 2 câu thơ: “Trước sau nào thấy bóng người. Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông !” Oh my baby, Người ra đi vì anh đã trót mang lầm lỡ hay tại vì sao em nói đi?

Từ ngày Mị bỏ đi, A Phủ ở lại lò mổ 1 mình, ngày đêm thương nhớ vợ khôn nguôi. Đời có thể có 3 tỉ phụ nữ, nhưng đối với A Phủ, Mị vẫn là number 1! Đúng như cổ nhân đã dạy, tình yêu biến con người thành thi sĩ. Chỉ có ai đã từng yêu, và đã từng đánh mất người mình yêu mới hiểu được tâm trạng u sầu của A Phủ lúc này. Với tất cả những nổi nhớ thương dành cho người vợ hiền dịu dàng xinh đẹp, A Phủ đã cho ra lò kiệt tác âm nhạc mang tên “Hãy về đây bên anh”, về sau được Duy Mạnh cover lại, trở thành hit. Sau khi đoạt giải nhất trong chương trình “Bài hát Việt”, A Phủ trở thành Rapper được yêu thích nhất mọi thời đại, fan hâm mộ nhiều không kể hết. Nhìn lịch chạy show của A Phủ, Mỹ Tâm cũng phải ghen lồng lộn...

Sau khi nổi tiếng, có nhiều fan nữ ngày đêm bên cạnh, nỗi nhớ Mị của A Phủ cũng nguôi dần. Trong số các fan của A Phủ, có 1 người tên Cám, xinh đẹp nết na chẳng kém gì Mị. Trước các chiêu tấn công quá mãnh liệt của cao thủ Cám, A Phủ nào nỡ không động lòng. Cuối cùng chàng cũng đổ cái rầm, rước người đẹp về làm vợ, ngày đêm cũng quấn quýt chẳng kém gì Mị hồi xưa.

Lại nói về Thuỷ, từ ngày bị thất sủng, đâm ra buồn nản. Đêm đêm nằm vắt tay lên trán nghĩ cách trả thù đời. Chiều chiều, chàng mượn chiếc Wave Tàu nhà hàng xóm ra hồ Tây hóng gió. 1 hôm , chàng đang dựng chiếc Wave bên hồ, ngồi nhìn trời, nhìn đất nhìn mây. Những ngày quá khứ tươi đẹp hiện về trong kí ức Thuỷ. Đang chìm đắm trong dĩ vãng đẹp đẽ, chợt nhớ đến hiện tại, chàng không khỏi phiền lòng. Rồi lại nhớ đến Mị, trái tim Thuỷ lại thấy ấm áp. Nhưng lại nghĩ có bao giờ Mị biết được tấm chân tình này, chàng lại thoáng buồn. Cứ thế, Thuỷ thoắt vui, thoắt buồn như thằng dở hơi. Tức khí, chàng giơ chân đá 1 cái vào chiếc Wave. Không may, lực quá mạnh, khiến chiếc xe rơi tõm xuống hồ. Thật là phi thường thay! Nghĩ đến việc không có tiền đền xe cho người ta, đi tù thì bỏ mẹ, Thuỷ chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Chợt có 1 lão già đầu tóc trắng xoá, vuốt gel óng mượt, phong cách xì tin, hiện ra hỏi chàng “Vì sao con khóc?” . Vốn là người ham đọc sách, chàng còn lạ qué gì kịch bản này. Đoán đó là Bụt, Thuỷ vội nói rõ cho Bụt biết vừa rơi mất chiếc xe xuống hồ, đoạn càng khóc to hơn. Bụt vội bảo “Tưởng gì ! Cứ để đó ta lấy lên cho. Ok man?” Nói xong Bụt cởi phăng áo, để lộ trên lưng hình xăm trái tim rớm máu bị mũi dao xuyên thủng, bên dưới có chữ “My broken heart” to tổ bố, sau đó khởi động 36 động tác cơ bản rồi nhảy bùm 1 phát xuống hồ, khiến đàn cá đang bơi gần đó hoảng quá phải lượn đi chỗ khác. 1 lúc sau, Bụt nổi lên cùng với 1 chiếc Mẹc mới cứng, hỏi “Đây có phải là xe của con hem?” Thuỷ chả có gì phải lăn tăn , lắc đầu theo đúng kịch bản cổ tích “Hem, xe của con xấu hơn cái này nhiều.” Bụt lặn xuống lần thứ 2 mang lên 1 chiếc Dylan to vật vã, Thuỷ lại lắc đầu. Lần này, Bụt lặn xuống, mang lên đúng chiếc Wave tàu đỏ. Vừa nhìn thấy xe, Thuỷ vội mừng rỡ “Cái này đúng là của con!”. Thấy Thuỷ hiền lành thật thà, Bụt bèn thưởng thêm cho Thủy chiếc Mẹc và con Dylan. 

Vốn là 1 Metro guy, từ nhỏ sống trong bóng râm, thường xuyên đi spa, lại chuyên dùng Biore 4 Men nên Bụt có làn da trắng trẻo, nhạy cảm, chịu sao nổi nước hồ Tây đang ô nhiễm nặng, nên trong chốc lát, trên người nổi đầy nốt ghẻ. Thuỷ thấy thế bèn mua tặng Bụt lọ Deep. Bụt cảm động lắm, tặng thêm cho Thuỷ chiếc Vertu, dặn “Ta mới hoà mạng Thiendinh Mobi, dịch vụ tốt lắm. Có gì thì cứ call cho ta nhá”. Nói xong dúi vào tay Thuỷ chiếc card visit rồi biến mất, để lại mùi Romano thoang thoảng. Thuỷ dở card ra xem, thấy viết “Dịch vụ ông Bụt, 24/24, nhanh gọn tiện lợi an toàn, free hoàn toàn. Phone: 012345678910”.

Từ ngày đó, có việc gì, Thuỷ cũng rút điện thoại gọi cho Bụt. Thỉnh thoảng, chàng lại rủ Bụt đến tửu điếm, uống rượu thịt chó. Thấy Thuỷ tốt với mình, Bụt càng nhiệt tình giúp đỡ. Nhờ có Bụt mách nước, Thuỷ trúng lô liên tiếp, trở nên giàu sụ. Giàu có, Thuỷ lại càng không quên công ơn của Bụt, hay mua quà biếu xén, khi thì lọ nước hoa, khi thì lọ gel, có chuyện gì cũng tâm sự với Bụt. Tình cảm của Thuỷ và Bụt ngày càng khăng khít, trở thành tri kỉ. Ngỡ đâu Bá Nha Tử Kì ngày trước cũng chỉ được đến vậy!

Nói về Mị, từ ngày đọc được tin nhắn tìm vợ của A Phủ trên tivi, đã muốn quay lại với chàng. Nhưng nàng vẫn còn giận chồng, nên chưa vội về ngay. Nào ngờ, chẳng bao lâu đã nghe được tin A Phủ lấy Cám. Nàng uất quá, vội vàng từ biệt cha để trở về, cho Cám biết thế nào là lễ độ. Nhưng buồn thay, A Phủ giờ đã chẳng còn như trước, không còn mặn mà gì với nàng, vì đối với chàng bây giờ, Cám mới là my number 1. Mị buồn lắm, nhưng nghĩ đến tình nghĩa khi xưa, nàng không nỡ bỏ đi 1 lần nữa, ở lại với quyết tâm sẽ giành A Phủ về lại tay mình. Mặc dầu vậy, mỗi lần nhìn thấy A Phủ và Cám bên nhau nàng lại ko khỏi tủi lòng, đêm đêm người ta vẫn nghe nàng cất tiếng ca ai oán “Người đàn ông tham lam chính là anh…” khiến hàng xóm bao phen mất ngủ .

1 hôm, A Phủ được fan gửi tặng quả bí, chàng thèm ăn canh Bí nấu tép, vội sai Mị và Cám đi xúc tép về nấu canh. Vốn chẳng ưa gì trò ngụp lặn, nhưng muốn lấy lòng A Phủ nên 2 nàng ko dám cãi lời. Khi xuống đến nước, thừa cơ Cám không để ý, Mị mới ném gạch sang phía Cám khiến bao nhiêu tôm tép bên đó lượn mất tăm. Vì vậy, Cám xúc cả buổi chẳng được con nào. Nhưng Cám cũng chả phải tay vừa. Khi lên bờ, liếc thấy trong giỏ của Mị có rất nhiều tép, Cám vội bảo: “Chị Mị ơi, đầu chị lấm, chị lặn cho sâu, kẻo về A Phủ mắng”. Mị nghe thế, tưởng thật, nghĩ thế là mất toi quả đầu mì tôm mới ngồi 3 tiếng ở Hair Salon rồi, nhưng sợ A Phủ nhìn thấy mình lấm đầu thì mất điểm, vội vàng lặn xuống nước. Chỉ đợi có thế, Cám ở trên bờ vội trút toàn bộ tép sang giỏ của mình. Mị lên bờ, nhìn thấy giỏ không, biết mình bị Cám chơi xỏ, tức lắm. Nàng muốn chạy ngay về nhà cho con bé mất dạy đó 1 trận tơi bời. Nhưng nghĩ đến việc Cám đang được A Phủ cưng, làm thế A Phủ vả cho gãy răng. Nghĩ đến đó, bất giác Mị đưa tay lên che miệng.

Từ hôm đi xúc tép về, Cám càng được lòng A Phủ, lúc nào cũng thương yêu chiều chuộng khiến Mị càng ngứa mắt. Trong mắt A Phủ bây giờ, Mị chỉ là con tép đậu trên mép con mèo. 1 ngày nọ, live show Rap Việt được tổ chức ở đình làng với tên tuổi các ngôi sao sáng chói như Lil’Knight , Phương Anh , Kim , Young Uno… A Phủ cũng được mời làm ngôi sao danh dự. Người dân trong vùng nô nức kéo nhau đi xem, vì vào cửa free mà, ngu gì không đi! Biết Mị thần tượng Lil’Knight, Cám bèn xúi A Phủ lấy gạo Thái trộn với gạo Việt Nam rồi bắt Mị ngồi nhặt 2 thứ riêng ra, xong rồi mới được đi. Mị ngồi xuống bên thúng gạo, miệng lẩm bẩm “Mịa nó ,chơi khó nhau thế này thì bố ai mà làm được!”, đoạn ngồi bưng mặt khóc tu tu. Bụt lúc đó đang ngồi đối ẩm với Thuỷ, hiện ra hỏi: “Vì sao con khóc ?” Mị vội kể rõ đầu đuôi sự việc, Bụt thốt lên “Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em”. Nói rồi biến mất. (Về sau không còn thấy Bụt xuất hiện nữa. Người ta đã thử đủ mọi cách, từ gọi hồn cho đến nhắn tin trên chương trình nhắn tìm đồng đội, nhưng vô ích. Gọi vào di động thì chỉ nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ….” Chắc dạo này Thiendinh Mobi đang mở đợt khuyến mại nên Bụt thay sim mới chứ ngu gì nạp card cho nó phí tiền! Trên giang hồ đồn đại, nghe đâu Bụt đã xin thôi việc, chuyển hẳn về làm bảo kê cho Thuỷ.)

Không được đi xem ca nhạc, Mị tức quá, lên cơn đau tim đột ngột. Mị chết, biến thành chim Vàng Anh. Vàng anh suốt ngày đậu bên bờ rào, cất tiếng líu lo chửi Cám. Nhưng Vàng Anh nói tiếng chim, Cám lại là người, làm đíu gì hiểu được! Thấy con chim suốt ngày đi theo mình hót líu lo, Cám cũng lấy làm vui lắm, yêu Vàng Anh như con. 1 hôm, A Phủ trông thấy con chim béo tốt, bèn cất tiếng “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!” Vàng anh nghe thế mừng rỡ làm theo ngay. Sau khi lừa được Vàng anh chui vào tay áo, A Phủ vội sai người mổ thịt nấu cháo ăn khuya. Cám đi đú hồ về, không thấy Vàng Anh đâu, chỉ thấy 1 nhúm lông chim trước cổng nhà, vội lăn ra ăn vạ bắt đền A Phủ. A Phủ không biết làm sao đành phải lấy cả nồi cháo ra dỗ Cám, thịt chim béo ngậy cũng làm cho Cám nguôi đi được phần nào, chỉ tội A Phủ ngồi nhìn Cám ăn mà dãi rớt tùm lum.

Chẳng bao lâu sau, từ nhúm lông trước cổng mọc lên 1 cây Xoan đào. Vốn tốt giống, lại thêm bọn trẻ con trong làng hay tè bậy lên gốc, cây xoan ngày 1 lớn. Cám rất yêu cây, hay thơ thẩn ngồi dưới gốc làm thơ con cóc tặng A Phủ. A Phủ thấy tự nhiên trước cổng mọc lên 1 cây xoan to tổ bố thì cũng lấy làm mừng lắm, vì sang năm chàng định sửa nhà, gỗ xoan mà làm cột nhà thì phải biết! Đợt đó, lâm tặc trong vùng hoành hành dữ dội. Sợ bọn lâm tặc trộm mất cây, 1 hôm nhân lúc Cám đi vắng, A Phủ chặt cây xuống, đem vào nhà giấu kĩ. Cám về, không thấy cây đâu, lại lăn ra ăn vạ. Nhưng gỗ xoan không ăn được, A Phủ không biết làm sao, phải chạy đi mua kem dỗ mãi Cám mới chịu nín.

Cây xoan bị chặt đi, từ chỗ đó lại mọc lên 1 cây thị. Lạ thay, cây ra hoa thì nhiều nhưng thụ phấn kém nên chỉ ra có mỗi 1 quả duy nhất. A Phủ canh mãi, chờ thị chín để hái xuống tặng Cám. 1 ngày nọ, Thuỷ vô tình đi ngang qua dưới gốc cây. Ngửa mặt lên thấy trái thị đẹp quá, bèn nói “Thị ơi, thị rụng bị chàng, chàng để chàng ngửi chứ chàng không ăn”. Lần trước làm Vàng anh bị A Phủ lừa, Mị vẫn chưa hết hối hận về cái tội dại trai của mình nên chưa vội rụng ngay. Thấy dỗ ngọt mãi không được, Thuỷ bèn xách dép ném. Mất toi đôi dép vào vườn A Phủ, cuối cùng thị cũng chịu rụng.

Thấy thị còn xanh, Thuỷ bèn đem về nhà giấu bên dưới bếp ga cho nó mau chín. Nhưng kể từ hôm đó, trong bếp nhà Thuỷ cũng thường xuyên xảy ra mất trộm. Hôm thì con gà quay, hôm thì con cá rán, hôm thì kí lê, trái mít. Thuỷ lấy làm lạ lắm, rình mãi mà không bắt được thủ phạm. Cho đến hôm mất hẳn cả nửa con bê thui thì Thuỷ không chịu nổi nữa, bèn tương kế tựu kế tóm cho bằng được thằng nào dám trộm bếp nhà ông!
Hôm đó, Thuỷ giả bộ đi ra ngoài. Nhưng đi ra đến đầu làng, chàng vội quay về, nhẹ nhàng mở cửa. Nhìn qua khe, thấy từ trong trái thị 1 người con gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra. Nàng rón rén chạy lại mở cửa tủ lạnh, nhón lấy cái đùi gà to nhất rồi nhai ngon lành. Nhận ra người tình trong mộng, Thuỷ mừng quá vội chạy lại xé vỏ thị đi và ôm chầm lấy Mị, khiến nàng suýt bị hóc xương. Cảm động trước tấm chân tình của Thuỷ, mới lại thời gian nấp trong bếp nhà Thuỷ, cũng thấy rõ chàng là 1 người tốt, lại tận mắt chứng kiến cơ ngơi hoành tráng mà A Phủ mơ cũng ko thấy, nàng đồng ý ở lại làm vợ chàng. Thuỷ mở cho Mị 1 quán thịt nướng đặt tên là “Mị Nướng”, mọi người đều yêu quý, lâu ngày thuận miệng quen gọi là Mị Nương. 2 người sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.

(Đà Lạt một thời nông nổi - tháng 2,3/2007)

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

2Q13

Tôi với tay cầm ánh sáng
Bị nhòe một nửa mất rồi
Tôi thấy người hành tinh lạ
Đang ăn Mặt Trời của tôi.

Tôi rút tay về bóng tối

Kệ mẹ có logic không
Tôi thấy người hành tinh lạ
Đã ăn Mặt Trời sắp xong.

Khắp nơi toàn là bóng tối

Bên ngoài và cả bên trong
Gác chân lên đầu tôi hỏi
Năm 2Q13 phải không?
(22.08.2013)

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Nhẹ nhàng vđ.

1. Sau một giấc ngủ trưa dài ngoằng với những mộng mị dở hơi như bao mộng mị khác, tôi thức dậy trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng. Cái thứ ánh sáng ủy mị của một cuối ngày cộng với sự đủ dầy về thể chất sau khi được nghỉ ngơi no nên khiến tôi trở nên bao dung với tiếng nhạc không hợp gu của nhà hàng xóm. Bao dung với cả nỗi đau.

Tôi mặc kệ cái thứ có thể lan xa như nỗi đau đã vượt qua không gian dài rộng để đến đậu trên vai tôi và làm tôi mê muội bởi những cực khoái mà sự gặm nhấm nó mang lại. Tôi mặc nó đậu trên vai tôi. 

Rồi tôi quên nó đi.

2. Đôi khi, việc nổi loạn khiến tôi mất năng lượng và rơi ra khỏi trạng thái cân bằng. Thế là tôi nằm xuống. Nhắm mắt. Nhìn sâu trong bản ngã của mình.

Chỉ thấy đen thui. Trống toang hoác.

Hóa ra mình vẫn còn mong manh và dễ tổn thương vđ.

3. Tôi ước chi tuần nào cũng có thể gặp em để chúng ta có thể láo toét với nhau.

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Nắng

Lũ nắng phi qua kẽ lá
Bông hoa chợt nở trên đường
Ngươi đã làm gì ánh nắng
Để cho nó đẹp rụng tường?

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Bài tập tiếng Việt.

1. Bắt đầu quay lại dùng facebook. Bắt đầu giao tiếp lại với những người khác bằng cách thuần ngôn ngữ. Không có eyes contact, không có body language. Không có hiệu ứng nào ngoài những câu chữ thuần túy.

Lạ lùng là, ở trên cái thế giới được coi là ảo này, mình thấy có nhiều người sống thật với lòng mình hơn.

2. Quyết định quay lại dùng FB, vì dạo gần đây cảm thấy mình giao tiếp kém cỏi quá.

Hôm trước, khi ngồi nói chuyện với một đồng nghiệp ở công ty, lỡ mồm thể hiện và kể lể về quá khứ của bản thân nhiều quá. Kể lể chút chút về quá khứ của bản thân là một việc hết sức bình thường, nhưng lại khiến cho mình cảm thấy không thoải mái. Chả biết từ lúc nào, mà việc thể hiện mình trở nên không thoải mái đến như thế. Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, mình cảm thấy hoang mang vô cùng.

Mình hoang mang không phải vì mình đã kể về quá khứ của bản thân, mà hoang mang vì tại sao nó lại khiến mình không thoải mái. Từ lúc nào mà mình đã mặc định mình là người vô hình, không có quá khứ cũng như không có tương lai, chỉ còn hiện tại nhạt nhòa đang diễn ra từng ngày?

Cảm thấy mình như trẻ tự kỷ.

3. Đầu óc đang rỗng và lơ lửng. Có cảm giác là những tế bào thần kinh của mình đang nhảy múa.

Bao lâu rồi mình không đọc nổi một cuốn sách nào ngoài truyện tranh Shin?

4. Nàng cười.

Những phân tử nụ cười lấp lánh và lan tỏa trong không gian.

5. Những sáng mai.

Những sáng mai luôn cho em những hưng phấn kì diệu. Đã từng có thời, em mơ ước lấy chồng và sinh những đứa con để đặt tên nó là Ban Mai và Bình Minh.

Những buổi sáng mai, sau một giấc ngủ đủ đầy, đầu óc em nhẹ tênh và trống rỗng. Khi em băng qua không gian và thời gian trong ánh nắng vàng đang thấm vào da thịt, em thường độc thoại và nghĩ ngợi ra bao thứ hay ho.

Có những sáng mai, em đã lấp đầy không gian bằng những mệt mỏi của mình.

6. Tháng Chín sắp tới. Những buổi sáng mai của tháng Chín được ủ trong mật ong vàng óng.

7. 11h rưỡi đêm rồi.

Từ lâu đã nhận ra là mình không còn yêu bóng tối. Không còn cảm thấy an toàn khi tắt hết đèn và ngồi một mình trong phòng như hồi còn trẻ. Có lẽ vì trời ngày càng lắm muỗi. Mà máu của mình thì thơm.

8. Đã bao lâu rồi chưa say?

Mà giờ chắc gì đã say nổi.

9. Giống như đang brain storm ý nhỉ. Thôi dài vãi rồi, kệ mẹ đi rửa bát đã. Đây chỉ là bài tập tiếng Việt thôi mà.

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Bóng đá.

Chẳng phải là người hâm mộ yêu thích bóng đá gì cho lắm, chỉ là một người chẳng qua xem có mấy cái Euro và World Cup và một vài trận chung kết C1, chỉ là một người tình cờ xem 1 trận (Bán kết thì phải) WC 98' Brazil - Hà Lan, rồi sau đó tự nhiên yêu thích cái đội có anh da đen đeo kính cá tính.

Từ đó đến nay, 15 năm qua đi, tôi đã từ một con nhóc 11 tuổi thành một người phụ nữ nhí nhố ở tuổi 26, không xem nhiều bóng đá, nhưng cứ mỗi lần tôi bị dính vào cái vật thể tròn tròn lăn lông lốc ấy, trong tôi luôn trỗi dậy những cảm xúc rất khó nói thành lời. Nó luôn kéo tôi tới những đỉnh điểm cảm xúc mà một kẻ theo đuổi những tự do tuyệt đối như tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại yêu Đội tuyển Quốc gia Hà Lan như thế. Với một đứa chả xem bóng đá nhiều nhặn và cũng chả am hiểu sâu sắc gì, tôi đã nhiều lần đi tìm câu trả lời cho tình yêu của mình, nhưng thất bại. Rồi tôi gán ghép cho nó những lý do như vì Kluivert đẹp trai =)), vì cái tên Hà Lan dễ thương, vì màu áo cam đẹp mắt =))... Còn đến giờ, thì tôi hiểu rằng tôi yêu Đội truyển Quốc gia Hà Lan ở Euro 2000, vì các anh chơi bóng trên sân như không hề có Huấn luyện viên. Tôi, một đứa yêu chủ nghĩa cá nhân, nên yêu luôn cái tập thể tập hợp những con người ích kỷ ấy. Tôi không thấy khát khao dành danh hiệu cúp kiếc gì khi các anh chơi bóng. Tôi đã thấy các anh chơi bóng như những đứa trẻ, chơi bóng vì chính mình chứ không phải vì bất cứ danh hiệu nào.

Đến giờ, vẫn không thế hệ nào của Hà Lan có thể cho tôi tình yêu như tôi đã yêu các anh - trừ Robben ra. Có lẽ tôi sẽ không còn được xem thứ bóng đá ngây thơ như vậy nữa.



Và tôi sẽ dừng cảm xúc của một ngày mưa rỗi rãi tại đây...


với huyền thoại của tôi



Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Mưa.

Trời mưa tầm tã suốt từ đêm thứ Sáu.

Chẳng hiểu có loài hormon nào trong cơ thể bị thuyên giảm vì cái không khí lành lạnh đặc hơi nước này không, nhưng cứ mỗi lần cái kiểu thời tiết này tái xuất giang hồ là cứ cảm thấy buồn bã bất an và khổ sở kinh khủng. Mọi thứ cảm xúc đều bị dãn ra và uốn thành những hình thù méo mó kì dị. Cũng may mà cả ngày không phải ở một mình, nếu không thì đủ thứ kỉ niệm đã được lôi ra mà kì cọ đánh bóng mất.

Trưa nằm ngủ mơ thấy mình đi xem thử một bộ phim nào đó rất hot. Xem được một đoạn thì thấy chán và đòi về. Nhưng đi ra cửa thì tụi giữ cửa không cho về, tụi nó bắt ở lại coi cho bằng hết thì thôi, vì xem hết rồi thì nó sẽ bắt khán giả đi tẩy não một lượt. Đoạn nó lùa hết khán giả vào một chỗ rồi mở quạt gió rất mạnh. Mình cảm thấy đau đầu, tuy nhiên vẫn quyết tâm không được quên những gì mà tụi nó bắt mình phải quên. Thế nhưng đến lúc tụi nó dừng quạt thì mình cũng chẳng nhớ được là mình cần phải nhớ gì nữa.

Một giấc mơ buồn cười.

Ngày Chủ Nhật vô nghĩa quá.




Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Romance - Yang Xue Fei




Bản Romance hay nhất mà mình được nghe. Một cô gái xinh đẹp chơi guitar nhẹ nhàng và mênh mông như đang chơi piano vậy.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Nhẹ nhàng


Gần hết một ngày nghỉ nữa. Một ngày khá thanh thản với các hoạt động nhẹ nhàng. Sáng ngủ dậy trước 8h, đi chợ nấu ăn, mua thêm một chậu hoa nhỏ tên gì chẳng biết. Hoa và viền lá màu hồng, trông khá xinh. Mang về đặt cạnh cây nhài thơm nức mới mua hôm qua chưa có chậu. Tưới nước cho hoa, phát hiện chậu địa lan đã mọc một cành nụ mới. Chắc tuần nữa là sẽ có hoa.

Cả ngày chỉ quanh quẩn quanh các việc nấu ăn, tưới hoa, ngắm hoa, ngửi hoa, nghe nhạc, tập guitar, và chiến đấu với lũ muỗi con, thấy đời sống nhẹ nhàng như một cánh hoa đang nở bung trong gió. Nhẹ nhàng và lãng đãng.

Kết thúc ngày nhẹ nhàng bằng một phát hiện mới cũng rất nhẹ nhàng.

Santa Lucia - Robertino Loretti




Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

Ngưng rã nát

Tự dưng muốn viết và cần viết. Ngay và luôn. Dù thật khó để có thể viết được gì trong những ngày này. Bởi tôi đang muốn dành thời gian để tập guitar.

Nhưng nói chuyện một vài dòng với em, cô gái hồn nhiên và đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, bằng cái giọng láo toét mà chúng ta vẫn thường giao tiếp với nhau, khiến tôi cảm thấy như những ngày xưa cũ đang quay trở lại. Nó khiến tâm hồn tôi ngưng rã nát trong phút giây.

Đúng như em nói, cuộc đời thay đổi đ' biết đường nào mà lần. Không thể tin được rằng tôi, một đứa láo toét, bướng bỉnh, ghét trường học và trẻ con, lại có thể trở thành cô giáo. Không thể tin được rằng, tôi, một người ghét việc sản xuất hàng loạt và nguyên tắc, lại có thể đi dạy cho lũ trẻ kia cư xử giống những người (lịch sự) xung quanh. Không thể tin được rằng tôi lại có thể trở nên yêu trẻ con và bọn chúng lại yêu tôi đến thế.

Chờ đợi tiếp xem, cuộc đời rồi sẽ đưa ta về đâu.

Vì, một trong những điều thú vị nhất của cuộc sống này là không biết ngày mai sẽ ra sao mà.

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Về sự lãng mạn đã chết

Có một điều tôi biết (và tôi thích điều đó), rằng tuy tôi vẫn còn mơ mộng như một con bé con, nhưng từ lâu tôi đã không còn là một người lãng mạn. Tôi biết điều đó từ rất lâu rồi.

Bằng chứng của việc đó là việc đã từ lâu rồi tôi không còn thích nhạc Quốc Bảo. Cũng như việc tiếng nhạc và lời bài hát "Chưa bao giờ" của Việt Anh vọng sang từ nhà hàng xóm cũng thôi không còn khiến tôi xúc động.

Tôi đã thôi không còn lạc trong những cảm xúc mang tính thành thị của những nhạc sĩ hay nhà văn kia nữa. Tôi đã khác. Vì sao? Vì sao?

Tôi đã từng nói rằng lý do tôi không thích nhạc Trịnh Công Sơn bằng nhạc của Quốc Bảo hay Vũ Thành An, đó là do nhạc của Trịnh Công Sơn thiếu đi sự ích kỷ. Dù ca từ đầy mơ hồ và ám ảnh, nhưng nhạc của Trịnh Công Sơn thiếu sự dữ dội của một kẻ ích kỷ. Nhạc Trịnh Công Sơn không thật. Những cảm xúc đó không thật. Quá hư ảo. Hư ảo như người con giá đi qua dưới tán những hàng cây long não trong bài hát kia.

Nhạc của Quốc Bảo thì khác, cũng mơ hồ hư ảo, nhưng sự kiêu ngạo và ích kỷ mang tính thành thị rất rõ nét. Chính vì thế mà mình đã từng rất thích nhạc Quốc Bảo. Nhưng bây giờ thì ngược lại. Mình không còn chịu nổi cái tính thành thị trong sự ích kỷ của Quốc Bảo nữa. Sự ích kỷ thành thị ấy khiến mình chán ghét, như chán ghét văn của Murakami vậy.

Sự ích kỷ của Vũ Thành An không mang sự kiêu ngạo của thành thị, có lẽ vì thế mà mình vẫn còn thích ông.

*Vậy thì, cuối cùng, sự lãng mạn đối với mình có lẽ chính là sự ích kỷ mang tính thành thị.*

Tự tình khúc
Trịnh Công Sơn
(bài hát mình thích nhất của Trịnh Công Sơn cả về ca từ và giai điệu)


Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
chờ xem thế kỉ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
mà sao vẫn cứ lạc loài
Tôi như là người lạc trong đô thị
một hôm đi về biển khơi
Tôi như là người một hôm quay lại vì nghe sa mạc nối dài.

Đừng nghe tôi nói lời tăm tối
Đừng tin tôi nhé vì tiếng cười

Đôi khi một người dường như chờ đợi,
thật ra đang ngồi thảnh thơi
Tôi như là người ngồi trong đêm dài,
nhìn tôi đang quá ngậm ngùi.

Tôi đi tìm ngày, tìm đêm lâu dài
một hôm thấy được tình tôi
Tôi yêu mọi người, cỏ cây, muôn loài
Làm sao yêu hết cuộc đời

Tôi như đường về mở ra đô thị chờ chân thiên hạ về vui
Tôi như nụ cười nở trên môi người
phòng khi nhân loại biếng lười

Tìm tôi đi nhé đừng bối rối
Đừng mang gươm giáo vào với đời

Tôi như ngọn đèn từng đêm vơi can
nửa đêm thắp một niềm riêng
Tôi như nụ hồng nhiều khi ưu phiền
chờ tôi rã cánh một lần

Một hôm buồn ra ngắm dòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống.



Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Làm gì có ai thích công bằng

Quan sát những người xung quanh, tôi thấy ai cũng thích khi mình có thể làm được những điều mà những người khác không thể. Bởi thế mà ai cũng mong muốn mình sẽ có được "đặc quyền".

Công bằng mà nói thì, con người vốn không phải là một động vật thích công bằng. Thế nên, đấu tranh làm gì cho mệt mỏi vì một điều mà chúng ta vốn không thích. Từ "công bằng" vốn chỉ được những kẻ cầm quyền dùng để lừa dối những kẻ cả tin thôi.

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

Cần xây dựng những công xã

Chiều nay, khi nghĩ đến sự bất công giữa những đứa trẻ ấy, mình bỗng dưng nghĩ về Chủ Nghĩa Cộng Sản. Mình vốn rất ghét những gì đang diễn ra trên đất nước Đạo đức giả này, nhưng dạo gần đây, đôi khi mình nghĩ đến Chủ Nghĩa Cộng Sản như là một cứu cánh duy nhất cho những con người lương thiện và đáng thương. Những ngày gần đây mình bắt đầu nghĩ đến khái niệm "Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" như là một giấc mơ đẹp đẽ chứ không còn như một lý tưởng hão huyền nữa.

Có lẽ, thực sự cần thành lập một cộng đồng Cộng sản ở đâu đó, nơi mà những người có chung lý tưởng sẽ gặp nhau ở đó và xây dựng một cộng đồng đẹp đẽ như thế. Nơi đó, con người không còn bị ràng buộc bởi những thứ điên rồ như tinh thần dân tộc hay quốc tịch, giàu hay nghèo. Cộng đồng đó sẽ chia nhỏ thành những công xã. Sẽ không có tư hữu, nếu ai muốn tư hữu, xin mời đi sang sống ở một đất nước nào đó. Còn ở đây, trong cộng đồng tập hợp của những công xã này, mọi con người đều bình đẳng. Khi một đứa trẻ lớn lên, nếu bản tính ích kỷ trong nó trỗi dậy, nếu đủ lông đủ cánh, nó có thể bước ra thế giới khác. Không ai bị bắt ép phải ở lại trong cộng đồng. Tất cả mọi thứ ở đây đều xây dựng trên tinh thần tự nguyện.

Xây dựng được những ngôi chùa, thì chúng ta cũng có thể xây dựng được những công xã nhỏ như thế. Như những công xã trong truyện của Murakami.


Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Con chó sói nhỏ bé màu hồng hiền lành

1. Tối hôm qua ngủ mơ thấy một con cừu có ngôi sao màu đen trên mình giống như con cừu trong truyện của Murakami. Trong giấc mơ của mình nó được mặc định là con cừu của Chúa. Mình đã quay phim và tính up lên youtube để câu view. Ai ngờ lúc mở máy ra thì toàn bộ hình ảnh bị xóa hết. Trong mơ, mình đã hét lên bằng tiếng Anh (chắc trong giấc mơ của mình Chúa không biết tiếng Việt) rằng "Chúa ơi, tại sao ông lại can dự vào chuyện của tui. Tui không còn tin ông nữa."

Thế nên sáng nay mới dắt xe ra khỏi của đã bị đổ xe, mất kha khá máu. Sinh hoạt trở nên bất tiện. Cuối ngày xuống lấy xe thì phát hiện bị mất mũ bảo hiểm. Có lẽ Chúa cảnh cáo mình vì tội không tin ổng.

Tôi tin, tôi đã tin rồi, được chưa?

2. Trưa nay có một con bé con bảo với mình rằng nó thích một con chó sói nhỏ bé màu hồng và hiền lành.

Tự dưng thấy nó đáng yêu hơn hẳn.

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Nạn nhân của những tiện nghi


Xem cái này, và thật sự thấy muốn sống ở một nơi như thế này.

Cảm thấy những người dân sống ở đó rất hạnh phúc. Có lẽ những người nước ngoài khi xem những cuốn phim về Việt Nam cũng cảm thấy như vậy. Họ có biết chăng là có những người như mình héo úa từng ngày trên cái xứ sở này không.

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Phương Đông và Phương Tây

Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ?
Dương liễu ngạn
Hiểu phong
Tàn nguyệt
(Vũ  lâm linh - Liễu Vĩnh)

Chiều nay lúc đi đến chỗ ngã rẽ giữa Thụy Khuê và Hoàng Hoa Thám, tự dưng lại nghĩ về Văn hóa Á Đông và Tây Phương.

Vẫn là một câu hỏi đã tồn tại trong lòng từ rất lâu rồi. Tại sao, một người đàn ông Phương Tây dù có ngoại hình quyến rũ thế nào, tôi cũng tuyệt đối không thấy anh ta hấp dẫn? Khi tiếp xúc với những người đàn ông phương Tây, ở tôi tuyệt đối không tỏa ra cái bản năng hấp dẫn giống đực của một sinh vật giống cái. Đối với tôi, căn bản là không tồn tại tình yêu với một người đàn ông không - phải - Á - Đông. Tôi biết, trừ khi có những sự việc trời long đất lở xảy ra, còn không sẽ không có việc tôi yêu một người đàn ông không mang trong mình tiềm thức tập thể của nền Văn hóa Trung Hoa. Tôi chỉ thấy một người đàn ông hấp dẫn khi anh ta đến từ các nước bị ảnh hưởng của Khổng Tử: Trưng Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc và Nhật Bản.

Đó cũng chính là lý do mà dù xem và hiểu được, tôi cũng rất ít khi thích xem phim Mỹ hay châu Âu, thậm chí là Thái Lan hay Ấn Độ. Kẻ có tiềm thức tập thể sâu đậm như tôi không dễ dung nạp những thứ vốn dĩ không sinh ra từ tiềm thức ấy. Tôi vẫn luôn tin, một người sinh ra và lớn lên ở phương Tây sẽ không thể nào hiểu nổi nền văn hóa Á Đông này.

Chiều nay, ở trên ngã rẽ Thụy Khuê - Hoàng Hoa Thám đó, tôi đã câu trả lời cho niềm tin ấy.

Văn hóa Tây Phương vốn nuông chiều bản ngã của con người. Tiềm thức tập thể được tạo ra từ nền văn hóa ấy cũng không sai khác cái bản năng của con người là mấy. Tiềm thức tập thể và bản ngã của một con người sinh ra và lớn lên ở phương Tây gần như không có nhiều mâu thuẫn mà khá đồng nhất. Nó khiến cho anh ta trở nên đơn điệu. Tôi chính là không thích sự đơn điệu ấy.

Ngược lại, một người sinh ra và lớn lên ở những nước Á Đông bị bao phủ bởi nền văn hóa Trung Hoa to lớn, cái tiềm thức tập thể tạo ra từ những lễ nghĩa giáo điều luôn muốn kìm kẹp và giết chết cái Tôi của một con người, sẽ tự khắc luôn mâu thuẫn với bản ngã của anh ta. Sự mâu thuẫn giữa tiềm thức tập thể và bản ngã này, theo tôi, chính là điều mà một người không nằm trong vùng tiềm thức ấy, sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được.

Tôi phải thừa nhận, tôi là một phụ nữ Á Đông từ trong răng. Dù cho cái Tôi của bản thân có lớn đến đâu, tôi cũng chẳng thể nào thoát khỏi vùng ảnh hưởng của cái tiềm thức tập thể mấy nghìn năm tuổi này. Dù có ghét Khổng Tử, thì tôi cũng phải chấp nhận việc ông ta có ảnh hưởng to lớn đến tính cách của tôi. Sự ảnh hưởng này, khiến cho hành trình đi tìm cái Tôi của đám con cháu sinh sau như tôi dường như thật dữ dội và chông gai.

Nhưng dù sao tôi vẫn yêu cái nền văn hóa Á Đông này. Bởi tôi thích con đường chông gai không đơn điệu ấy.

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Con trai thần Chết - Phần 2

Ngài mỉm cười.

Khoảnh khắc này tưởng như rất dài mà thực ra lại rất ngắn ngủi.

Cây quyền trượng trên tay ngài tỏa sáng lấp lánh.

Người đàn ông già nua nhìn thấy điều mà những người xung quanh không thấy. Miệng ông ta mấp máy những điều mà người xung quanh không nghe được.

"Thưa ngài, liệu có kiếp sau không?"

Ngài mỉm cười gật đầu trước câu hỏi quen thuộc. Không ai đọc được trong mắt ngài sự khinh miệt.

Người đàn ông già thanh thản nhắm mắt. Lũ con cháu gào khóc thảm thiết bên cạnh không thể biết được thế nào là niềm hạnh phúc khi được từ bỏ cái thể xác già cỗi để bắt đầu một sinh mệnh mới. Ông ta thấy thân thể mình nhẹ bẫng.

Thì ra, chết là một việc thật nhẹ nhàng.

Linh hồn khốn khổ từ từ rời khỏi mặt đất, bay lên phía những vì sao rồi tan biến vào vũ trụ bao la.

Ngài mỉm cười.

Lũ người xuẩn ngốc. Tại sao các ngươi cứ sống những cuộc sống tầm thường mà cầu vọng những điều vĩ đại? Các ngươi luôn than thở về sự đau khổ triền miên của kiếp người nhưng vĩnh viễn chẳng thể nào từ bỏ nó. Kiếp sau chỉ dành cho những vĩ nhân, những người mà cái chết không thể nào giết được họ.

Người con trai quỳ gối bên cạnh người cha già nua. Anh ta khóc lóc một vài câu có thể động lòng người. Hình ảnh quen thuộc nhưng khiến trái tim pha lê dường như muốn rạn nứt.

Ngài biết, sự trừng phạt đã bắt đầu.

Nhưng ngài vẫn mỉm cười.

Cây quyền trượng trên tay ngài vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Trái tim của ngài thì thầm. Con trai của ta...

******************

Anh tỉnh giấc.

Một thứ ánh sáng bàng bạc tràn vào từ cửa sổ, chảy lên khắp cơ thể anh và cả cái cơ thể nhỏ bé anh đang ôm trong tay.

Cô khẽ cựa mình. Cái cựa mình như một cái run truyền ra từ trong mơ. Anh vĩnh viễn chẳng thể nào biết được trong giấc mơ đó có anh không.

Anh ghì chặt cô thêm một chút, mũi anh đặt sát đỉnh đầu cô. Anh ngửi thật sâu cái hương thơm tỏa ra từ tóc cô. Hương thơm ấy chảy qua mũi, xuống phổi rồi nằm lại tim anh, hòa với nỗi đau đang nằm ở đó.

Nghĩa lý gì khi ta ôm một người đàn bà trong tay mà không làm sao biết được nàng có mơ về ta không?

Vầng trăng treo ngoài cửa sổ nhếch mép cười nhạt như thể soi thấy cả ý nghĩ của anh.

"Cút đi." Anh nhìn nó, khó chịu.

Một đám mây đen khẽ kéo ngang bầu trời.

Loài người mãi mãi chỉ là một sinh vật cô đơn.