Lòng bỗng dưng nguội lạnh.
Những u sầu từ đâu dạt tới, được cô đơn chắp cánh, bay lượn mãi trên bầu trời của tôi.
Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014
Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014
Đêm đầy sao
"Sáng nay đi làm, trời khá nóng và ẩm khiến tôi có cảm giác như đang tàn xuân, và lòng tôi trở nên hớn hở. Tôi đã thay đổi lộ trình lên phòng làm việc để được đi qua cái hành lang có treo bức Hoa súng của Monet. Tôi đã đứng ngắm say sưa cái tác phẩm nghệ thuật mang thông điệp của cái đẹp bình yên tươi sáng như một bức tranh tĩnh vật cấp cao ấy. Và tôi lần lượt nghía hết mấy cái bức tranh xung quanh nữa.
Bên cạnh những tác phẩm vẽ những hình khối kỳ dị của lão Picasso mà tôi hem thích và một số danh họa khác mà tôi hem biết là bức Đêm đầy sao của Van Gogh. Cách ổng vẽ bầu trời và những ngôi sao hình xoắn ốc bằng màu lam nhạt pha màu ánh sáng quả thật là lung linh mơ màng thần tiên. Điều này, khốn thay, cũng phải tới tận lúc được ngắm bản tranh chép khổ to gấp chục lần cái màn hình máy tính chết toi treo dọc hành lang ấy thì tôi mới cảm nhận được. Quả thực, công nghệ thông tin là kẻ thù của nghệ thuật. Nó cóc tôn vinh được cái vẹo gì ngoài sự tiện lợi và khả năng truyền tải những thông tin thực dụng. Nó không những làm xói mòn sự giao tiếp giữa con người với con người, mà còn làm cho cái đẹp trở nên xấu đi. Hihi, nói thế thôi, chứ nó cũng quan trọng và có ý nghĩa to lớn lắm."
Bên cạnh những tác phẩm vẽ những hình khối kỳ dị của lão Picasso mà tôi hem thích và một số danh họa khác mà tôi hem biết là bức Đêm đầy sao của Van Gogh. Cách ổng vẽ bầu trời và những ngôi sao hình xoắn ốc bằng màu lam nhạt pha màu ánh sáng quả thật là lung linh mơ màng thần tiên. Điều này, khốn thay, cũng phải tới tận lúc được ngắm bản tranh chép khổ to gấp chục lần cái màn hình máy tính chết toi treo dọc hành lang ấy thì tôi mới cảm nhận được. Quả thực, công nghệ thông tin là kẻ thù của nghệ thuật. Nó cóc tôn vinh được cái vẹo gì ngoài sự tiện lợi và khả năng truyền tải những thông tin thực dụng. Nó không những làm xói mòn sự giao tiếp giữa con người với con người, mà còn làm cho cái đẹp trở nên xấu đi. Hihi, nói thế thôi, chứ nó cũng quan trọng và có ý nghĩa to lớn lắm."
Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014
Kenny Sang và vũ trụ
"Hôm nọ, lúc băng qua cầu Vĩnh Tuy trong cái rét và gió phần phật của buổi sớm mùa Đông, tự dưng tôi nghĩ về Kenny Sang và tự hỏi thằng cha ấy đã phả vào vũ trụ này những điều gì. Và đó là lần đầu tiên tôi chính thức không thích chả. Trước đây, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, thằng cha này là một hiện tượng hay ho và thú vị của xã hội, hắn mang lại một cái gì đó có màu sắc cho cuộc sống vốn đói khát những điều điên rồ này. Nhưng sáng hôm ấy, tôi tự hỏi rằng, thật ra hắn mang lại điều gì ngoài sự phẫn nộ của đám đông và thái độ tinh vi dửng dưng của mấy đứa bàng quan như chúng ta đây cơ chứ? Không, cô Trang ạ, vì tiền, thằng cha đó đã gián tiếp phả vào vũ trụ những cơn phẫn nộ. Hắn đã phả vào vũ trụ này những cảm xúc xấu xí. Hắn đã góp phần làm ô nhiễm bầu không gian vô hình nơi lưu giữ những năng lượng tỏa ra từ những cảm xúc và ý nghĩ của những sinh vật sống trên hành tinh Trái Đất. Tôi sẽ không còn coi việc lấy đám đông ra làm trò đùa để kiếm chác lợi ích vật chất kia là một điều hay ho nữa. Tôi chính thức ghét Kenny Sang."
(Trích thư gửi cô Trang ngày 21.11.2014)
(Trích thư gửi cô Trang ngày 21.11.2014)
Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014
Nhật ký pháo hoa
"Dù tôi nói là đéo có cảm xúc mẹ gì, thì vẫn phải đá qua sự kiện pháo hoa một tí. Hôm nay tôi sợ cô đợi, nên xong việc phát là tôi leo lên xe phóng vù vù đi luôn giữa dòng xe cộ nườm nượp lượn tới lượn lui mà đéo thèm kiểm tra điện thoại để xem tin nhắn của cô. Kết quả là sau 30 phút, tôi cũng luồn lách được đến chỗ cái quảng trường phía trước cái nơi lắm tiền nhất Việt Nam là Ngân hàng Nhà Nước và chết cứng ở đó. Chết cứng thật luôn, đéo đi được về phía nào cả, đành đứng đó nhấp nhổm trên yên xe. Quay ngang quay dọc (ý tôi là cái đầu tôi đó, đéo phải xe đâu) chưa đến một phút thì nghe bùm bùm trên trời, những người xung quanh ồ lên trầm trồ. Theo phản ứng tự nhiên nhất, tôi cũng ghé mắt nhìn lên trời để ngắm pháo hoa. Lúc đó tôi còn đang nghĩ, thật hay ho khi cô cũng đang nhìn lên cái đám phốt pho lưu huỳnh cháy sáng đó ở một nơi nào đó lúc này rất gần đây. Ý nghĩ chúng ta lạc nhau trong giờ phút hẹn hò này khiến tôi thấy như thể đang trong một bộ phim, mà lúc đó tôi nhớ đến How I met your mother, vì có một tập bọn nó cũng rủ nhau đi chơi Nô en hay Giao thừa gì đó rồi lạc nhau tung tóe. Hihi, ý nghĩ khiến tôi thấy lãng mạn vãi đái. Tôi nghĩ, đây thật là một trải nghiệm tuyệt vời.
Nghĩ rằng đã trót đóng phim thì đóng cho tròn vai. Tôi đã chuẩn bị tinh thần và cho phép mình hóa thân thành một cô gái giản dị vui tươi, yêu những thứ đẹp đẽ phù phiếm hiếm lạ như bao cô gái nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để ngỡ ngàng thán phục trước vẻ đẹp kỳ ảo rực rỡ ngắn ngủi của đám hóa chất đó, và chuẩn bị cho trái tim mình những nhịp đập hồi hộp và rạo rực nhất. Thế nhưng khi ánh mắt tôi va đập với những ánh sáng lòe loẹt đó, tôi thấy thất vọng vãi tè. Đéo có gì đẹp cả. Thực sự là đéo có gì đẹp. Dù tôi đã cố gắng hết mình, nhưng nhận thức thị giác của tôi chỉ có hạn, và nó không có khả năng cảm nhận được vẻ đẹp của cái thứ ánh sáng nhân tạo xanh đỏ chói sáng kèm theo khói bay mù mịt đầy trời kia. Mà lý do thì theo tôi nghĩ cực kỳ đơn giản. Tôi ghét những thứ ánh sáng nhân tạo, đặc biệt là những thứ có màu sắc lòe loẹt thì tôi càng ghét. Tôi ghét những ánh đèn màu mè giăng khắp bờ hồ. Nó khiến tôi nhớ tới màu sắc những ánh đèn trong động yêu quái của bộ phim Tây Du Ký mà tôi đéo thích. Thế nên tôi đã ngừng nghển cổ lên, lấy điện thoại ra đặng nhắn tin cho cô thì mới biết là cô đéo đi được.
Nhưng lúc mà tôi đứng đó nhắn tin cho cô, tôi cũng không còn ghét đống người nhung nhúc chen chúc ở đó như những năm trước nữa. Có lẽ tôi đã trở nên bao dung hơn nhiều thật. Dù tôi không thể thích được pháo hoa, nhưng tôi cũng không còn ghét những người chấp nhận khổ cực chen chúc để xem nó nữa. Trên đường về thì tôi hơi bực mình tí vì tắc đường. Lúc bò trên đường, tôi nhìn xung quanh, chỉ có mình tôi là đi một mình. Hầu hết những người xung quanh đều có đôi có cặp, hoặc đi cùng vợ con, hoặc đi cùng người yêu, hoặc đi cùng bạn bè. Nói chung đéo ai chen chúc ở đó một mình như tôi. Điều này khiến tôi có chút kiêu hãnh. Hihi. Và tôi tự nhủ, sau này sẽ chỉ đi đến những nơi như thế này nếu có một thằng giai để nắm tay, còn không thì tôi sẽ đéo dại mà chui ra đường những ngày này nữa."
(Nhật ký pháo hoa - trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 10.10.2014)
Nghĩ rằng đã trót đóng phim thì đóng cho tròn vai. Tôi đã chuẩn bị tinh thần và cho phép mình hóa thân thành một cô gái giản dị vui tươi, yêu những thứ đẹp đẽ phù phiếm hiếm lạ như bao cô gái nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để ngỡ ngàng thán phục trước vẻ đẹp kỳ ảo rực rỡ ngắn ngủi của đám hóa chất đó, và chuẩn bị cho trái tim mình những nhịp đập hồi hộp và rạo rực nhất. Thế nhưng khi ánh mắt tôi va đập với những ánh sáng lòe loẹt đó, tôi thấy thất vọng vãi tè. Đéo có gì đẹp cả. Thực sự là đéo có gì đẹp. Dù tôi đã cố gắng hết mình, nhưng nhận thức thị giác của tôi chỉ có hạn, và nó không có khả năng cảm nhận được vẻ đẹp của cái thứ ánh sáng nhân tạo xanh đỏ chói sáng kèm theo khói bay mù mịt đầy trời kia. Mà lý do thì theo tôi nghĩ cực kỳ đơn giản. Tôi ghét những thứ ánh sáng nhân tạo, đặc biệt là những thứ có màu sắc lòe loẹt thì tôi càng ghét. Tôi ghét những ánh đèn màu mè giăng khắp bờ hồ. Nó khiến tôi nhớ tới màu sắc những ánh đèn trong động yêu quái của bộ phim Tây Du Ký mà tôi đéo thích. Thế nên tôi đã ngừng nghển cổ lên, lấy điện thoại ra đặng nhắn tin cho cô thì mới biết là cô đéo đi được.
Nhưng lúc mà tôi đứng đó nhắn tin cho cô, tôi cũng không còn ghét đống người nhung nhúc chen chúc ở đó như những năm trước nữa. Có lẽ tôi đã trở nên bao dung hơn nhiều thật. Dù tôi không thể thích được pháo hoa, nhưng tôi cũng không còn ghét những người chấp nhận khổ cực chen chúc để xem nó nữa. Trên đường về thì tôi hơi bực mình tí vì tắc đường. Lúc bò trên đường, tôi nhìn xung quanh, chỉ có mình tôi là đi một mình. Hầu hết những người xung quanh đều có đôi có cặp, hoặc đi cùng vợ con, hoặc đi cùng người yêu, hoặc đi cùng bạn bè. Nói chung đéo ai chen chúc ở đó một mình như tôi. Điều này khiến tôi có chút kiêu hãnh. Hihi. Và tôi tự nhủ, sau này sẽ chỉ đi đến những nơi như thế này nếu có một thằng giai để nắm tay, còn không thì tôi sẽ đéo dại mà chui ra đường những ngày này nữa."
(Nhật ký pháo hoa - trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 10.10.2014)
Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014
Thanh xuân xôi thịt
Ngày xửa ngày xưa, hồi mình mới 22 tuổi chứ không phải 19 tuổi như bây giờ, có một anh nọ làm chủ một cái gì đó cũng to lắm, nổi tiếng lắm, có ý mời mình về làm trưởng phòng marketing cho ảnh, dù mình chẳng biết marketing là cái giống gì, có ăn được không. Hồi đó, mình còn là một warm blogger, chưa đủ độ để gọi là hot, nhưng nếu lấy vũ kế ra đo chắc cũng được tầm vài trăm độ gì đó, ấm áp lắm. Hồi đó lớn tuổi nên mình đạo mạo hơn bây giờ, chỉ biết viết truyện và thơ bựa câu view chứ không biết viết văn sến sẩm nghiêm túc gì hết, vì thế, mình đã vật vã từ chối lời mời của ảnh.
Rồi có một anh cũng là chủ một cái gì đó, giỏi lắm, giai Hà Nội trẻ trung nho nhã lịch thiệp lắm, ngỏ lời muốn giúp đỡ mình tìm một đại gia. Các bạn đừng ném đá mình tội nghiệp, mình lấy hết can đảm mới dám kể chuyện này đó, vì đến giờ mình cũng vẫn không dám tin rằng câu chuyện hài kịch này đã xảy đến với mình. Nhưng hồi đó mình già lắm, chưa biết quý tiền như bây giờ, tâm hồn mình mong manh dễ tổn thương lắm, mình biết không đại gia nào nâng đỡ nổi, vậy nên mình cũng đành mỉm cười im lặng dịu dàng từ chối.
Hôm nay trời mưa bụi buồn phát ớn nên kể hai chuyện chết mẹ này ra đây để khoe khoang tưởng nhớ thời thanh xuân xôi thịt hài hước lãng mạn đắm say để quên đi đống nước mũi đang lòng thòng sắp dài tới rốn.Thật ra là mình muốn mượn ba cái chuyện cũ để kiểm tra xem mình còn có khả năng viết ba cái thứ hài hước lăng nhăng như hồi mình hai mươi tuổi hay không thôi. Mình đang tính lăn lại vào đời, thử đứng ở chỗ mình đã đứng, xem những nhiệt tình tuổi trẻ ấy có còn ở đó đợi mình về nhặt lại hay không.
Rồi có một anh cũng là chủ một cái gì đó, giỏi lắm, giai Hà Nội trẻ trung nho nhã lịch thiệp lắm, ngỏ lời muốn giúp đỡ mình tìm một đại gia. Các bạn đừng ném đá mình tội nghiệp, mình lấy hết can đảm mới dám kể chuyện này đó, vì đến giờ mình cũng vẫn không dám tin rằng câu chuyện hài kịch này đã xảy đến với mình. Nhưng hồi đó mình già lắm, chưa biết quý tiền như bây giờ, tâm hồn mình mong manh dễ tổn thương lắm, mình biết không đại gia nào nâng đỡ nổi, vậy nên mình cũng đành mỉm cười im lặng dịu dàng từ chối.
Hôm nay trời mưa bụi buồn phát ớn nên kể hai chuyện chết mẹ này ra đây để khoe khoang tưởng nhớ thời thanh xuân xôi thịt hài hước lãng mạn đắm say để quên đi đống nước mũi đang lòng thòng sắp dài tới rốn.Thật ra là mình muốn mượn ba cái chuyện cũ để kiểm tra xem mình còn có khả năng viết ba cái thứ hài hước lăng nhăng như hồi mình hai mươi tuổi hay không thôi. Mình đang tính lăn lại vào đời, thử đứng ở chỗ mình đã đứng, xem những nhiệt tình tuổi trẻ ấy có còn ở đó đợi mình về nhặt lại hay không.
Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014
The man who cried
Salvatore Licitra hát bằng tiếng Do Thái trong The man who cried. Tôi nghe đi nghe lại bản nhạc này sau khi bộ phim kết thúc. Tôi đã từng nói rằng giọng của Licitra nghe rất cường điệu, vì thế, khi nó vang lên giữa những thước phim ngập tràn những ánh mắt dữ dội ấy và làm nền cho cảnh làm tình ngắn ngủi của Suzy và Cesar dưới tầng hầm nhà hát, cũng như ước vọng hạnh phúc của Lola trên hàng ghế khán giả, tôi có cảm giác như mình đang sống trong những phút giây mong manh nhất.
Tôi quyết định xem The man who cried, chính vì những hình ảnh trong cái clip này, vì cả Johnny Depp và Christina Ricci đều quá đẹp, nhất là ánh nhìn sâu thẳm của họ, ánh nhìn như thể muốn thu cả thế giới vào tâm hồn mình. Dù tình yêu ở đây không phải là sự cứu rỗi, không thể nào là sự cứu rỗi, và rõ ràng là nó chả cứu được ai trong cái thời kỳ mà số phận tất cả mọi người đều mong manh trước chiến tranh và phụ thuộc quá nhiều vào niềm tin điên rồ mù quáng của một bộ phận con người, nhưng có lẽ nó đủ xoa dịu đi sự cô đơn của những tâm hồn bị xã hội chối bỏ. Khi nhìn những giọt nước mắt của người đàn ông bất lực ôm người con gái mình yêu trong tay và biết rằng ngày mai nàng sẽ rời xa tới một chân trời mới, khi nghe tiếng sập cửa vang lên, và đôi mắt ấy mở ra với một sự trống rỗng khôn cùng, là tôi tin rằng họ sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau trong đời.
Nhưng vì bộ phim đã khép lại với một cái kết mở, với giọng hát trong veo của Suzy hát Je crois entendre encore bằng tiếng Do Thái khi gặp người cha của mình, nên tôi vẫn muốn mơ về một ngày nào đó, thậm chí ngay cả khi cả hai đã già, Cesar và Suzy cũng sẽ tìm lại được nhau như thế. Như cái đêm cuối cùng trước khi Suzy phải rời đi, cô đã nói rằng anh phải chiến đấu cho chính bản thân và những đứa con của mình, và tôi muốn tin rằng, bằng sự diệu kỳ của số phận, anh sẽ chiến thắng, sẽ ở đó để đợi cô về. Bởi vì cô, sau bao biến cố, đã tồn tại được như một phép màu. Tôi muốn tin rằng anh cũng thế.
Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014
Sự kỳ diệu của ngôn từ
"Có lẽ tâm hồn tôi đang thực sự bay bổng, có lẽ những ẩn ức trong lòng tôi đã phần nào được giải thoát ra ngoài vũ trụ và đang lang thang đâu đó trong những vùng không gian được phân loại dành riêng cho ký ức. Ca ngợi bao nhiêu cũng không đủ cho sự diệu kỳ của ngôn từ. Cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ cho sự cứu rỗi trong những lá thư của đôi ta. Viết quả thật là một phương pháp trị liệu tâm lý tuyệt vời, nó không những giúp giải phóng tiềm thức một cách mạnh mẽ, mà còn giúp cho trái tim tôi trở nên bao dung hơn, tâm hồn tôi hướng thiện và đẹp đẽ hơn. Tôi đã gần như hoàn toàn giũ bỏ được thù hận và oán trách, dù sự yếu đuối và nhạy cảm vẫn chưa thể nào bỏ tôi đi để hàn gắn cho tôi những mối liên kết với nhân loại mà tôi đã rời xa. Nhưng hiện tại, tâm hồn tôi đã yên ổn và hạnh phúc hơn, tôi đã không còn coi mối liên kết giữa tôi và những con người ấy khiến chúng tôi là gông cùm trong đời nhau nữa."
(Trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 21.10.2014)
(Trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 21.10.2014)
Bỏ quên vũ trụ
Một trong những bức vẽ bằng bút sáp dầu đầu tiên nằm trong chiến dịch trị liệu tâm lý bằng mỹ thuật
Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014
Quốc Bảo và Mai Khôi
Dạo này tự dưng thích hát. Còn có ý định mua một quyển sổ để chỉ chuyên chép lời bài hát để thỉnh thoảng lấy ra nghêu ngao trong những lúc lòng không biết làm gì để vui. Sáng nay, thích hát Quốc Bảo.
Đã từng một thời ghen tị với người Sài Gòn vì họ có một nhạc sĩ có thể viết được những bản tình ca đẹp và buồn như Quốc Bảo. Với tôi, Quốc Bảo và Mai Khôi luôn là một sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa một nhạc sĩ và một ca sĩ, một người viết nhạc đẹp, ca từ đẹp, và một giọng hát đẹp. Họ là hai tâm hồn đẹp.
Giọng hát của Mai Khôi không đặc biệt, nhưng lại đặc biệt đẹp, như cái tên và tâm hồn của cô vậy. Giọng hát của cô luôn đưa tôi đến những vùng không gian tinh khiết và mơ màng, nhưng là mơ màng một cách trong trẻo, không sầu đau. Ở đó, những ca từ cất lên từ giọng hát của cô là những hạt ngọc rơi tràn không gian của những buổi sáng mai.
Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014
"Cái bình lặng của trưa Hè vàng ánh..."
"...vào lúc ấy, đời sống thấy đầy đủ và phong phú thay. Vào lúc ấy, thời gian dường như không trôi đi nữa. Chỉ có tiếng ong bay khẽ xua động cái yên lặng trọng thể."
(Thử lửa - Ilya Ehrenburg. Ghi lại theo trí nhớ.)
Vẻ đẹp và sự tĩnh lặng của thiên nhiên luôn là một nguồn an ủi vô tận của con người.
Trưa nay, lúc đứng rửa bát bên cửa sổ ngập tràn ánh nắng mùa Thu và tiếng máy cưa máy xẻ gì đó đều đều từ xa vọng lại, tôi bỗng thấy nhớ những trưa hè của những ngày thơ ấu. Hồi đó, khi thế giới của chúng tôi chưa hề biết thế nào là khái niệm máy vi tính, truyền hình chưa có các kênh phát sóng 24/24, đầu băng từ hay đầu đĩa cũng không phải là một thú vui phổ biến nơi cái thị trấn miền núi heo hút ấy, thì âm thanh những buổi trưa của tôi là một sự tĩnh lặng êm đềm. Và vàng ánh như những buổi trưa hè trong bài báo của Ilya Ehrenburg vậy. Khi người lớn mê man trong những giấc ngủ trưa say sưa của miền nhiệt đới, thì tôi ngồi cảm nhận ánh nắng và hơi nóng ngưng tụ trong không gian. Tôi chìm đắm trong nỗi cô đơn thơ trẻ của một đứa con nít mấy tuổi đầu, trong dự cảm mơ hồ về sự diệu kỳ của thiên nhiên đã được in vào tiềm thức.
Có đôi khi, những nỗi nhớ kiểu này khiến tôi phát khóc vì sự bất lực của bản thân trong việc quay ngược chiều thời gian. Thường thì đó là những ngày xưa cũ, khi lí trí của tôi đã trốn chạy vì sự đuổi bắt tàn bạo của những hormon tuổi dậy thì. Nhưng hôm nay, và có lẽ là từ lâu rồi, tôi không khóc. Mà cũng chẳng hề muốn khóc. Tôi không thấy xốn xang hay bất lực gì hết. Tôi chỉ cảm thấy nhớ. Và ngưỡng mộ vẻ đẹp tĩnh lặng vàng ánh của thiên nhiên.
Tôi đang chết rất êm đềm
Bởi vì hạnh phúc làm mềm nỗi đau
Thượng Đế,
xin hỏi một câu
Cho tôi được chết thật ngầu,
được hem?
Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014
Chùm nho kiêu hãnh
Nãy đi trên đường về, qua đoạn Trần Khát Chân rẽ vào Kim Ngưu, tôi nhìn thấy những cái xe bán hoa quả chở đầy nho và dưa vàng, đặc biệt là nho. Những chùm nho xanh ngon ơi là ngon chen chúc nhau trên những khoảng không gian nhỏ xinh, vì dân số quá tải nên rủ xuống cả ra phía ngoài, khiến chúng đẹp như thể được sắp xếp trong một bức tranh tĩnh vật. Trời ơi, giờ phút đó, tôi thấy cuộc sống này giàu đẹp và đủ đầy quá. Tôi luôn luôn có cảm giác đó khi nhìn một bức tranh tĩnh vật. Cảm giác bình yên no đủ và thỏa mãn. Bởi chúng thực hơn những nỗi đau. Chúng nằm đó, những quả nho xanh ấy, kiêu hãnh và nói với tôi rằng, tao đây, tao có thể khiến mày chìm đắm trong nỗi hạnh phúc nguyên thủy bằng cách làm cho cái vị giác của mày thỏa mãn. Còn những nỗi đau nỗi buồn đĩ đượi kia chỉ là những cảm giác mà sự tiến hóa về mặt xã hội tạo ra theo nhu cầu cắt nghĩa sự thất vọng của con người. Tao là niềm hạnh phúc giản đơn, là sự bình yên dung dị, là sự đầm ấm mà những kẻ ngoài kia đang cố gắn cho những thứ rỗng tuếch lớn lao. Những chùm nho kia đã dịu dàng kiêu hãnh dạy tôi như thế đó.
(Trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 05.10.2014)
(Trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 05.10.2014)
Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014
Mùa Thu quả là một giấc mơ
Ngôn từ hấp hối trên môi
Anh đang hát dở
thế rồi lặng im
Mặc em quanh quẩn đi tìm
Tình ca gãy cánh lim dim lìa đời.
(23.09.2014)
Lâu rồi mới làm thơ. Cho nên sến rện như tơ nhện. Dạo này đã quen với việc viết thư, quen với việc sản xuất ngôn từ hàng loạt dài ngoằng như rau muống leo giàn. Cho nên việc sắp xếp các ý nhỏ giấu trong một đoạn chữ xinh xinh có vần với nhau thật là hại não. Nhưng dù sao thì tôi cũng thích văn xuôi hơn, vì ý tứ diễn tả phong phú và bay bổng hơn, không dễ bị sến và phô như thơ.
Nãy trên đường về đã bị mùi hoa sữa tấn công. Và tôi đã đầu hàng ngay lập tức. Trong cái không khí mùa Thu tuyệt vời này, có lẽ chúng ta đang trở nên dễ dãi hơn. Chiều nay đi trên đường, có cảm giác như mọi người đều như đang bay lơ lửng trong không khí nhẹ như tơ chứ không còn chen chúc lúc nhúc với những bực bội cáu gắt của một ngày dài cộng lại nữa.
Mùa Thu quả là một giấc mơ.
Anh đang hát dở
thế rồi lặng im
Mặc em quanh quẩn đi tìm
Tình ca gãy cánh lim dim lìa đời.
(23.09.2014)
Lâu rồi mới làm thơ. Cho nên sến rện như tơ nhện. Dạo này đã quen với việc viết thư, quen với việc sản xuất ngôn từ hàng loạt dài ngoằng như rau muống leo giàn. Cho nên việc sắp xếp các ý nhỏ giấu trong một đoạn chữ xinh xinh có vần với nhau thật là hại não. Nhưng dù sao thì tôi cũng thích văn xuôi hơn, vì ý tứ diễn tả phong phú và bay bổng hơn, không dễ bị sến và phô như thơ.
Nãy trên đường về đã bị mùi hoa sữa tấn công. Và tôi đã đầu hàng ngay lập tức. Trong cái không khí mùa Thu tuyệt vời này, có lẽ chúng ta đang trở nên dễ dãi hơn. Chiều nay đi trên đường, có cảm giác như mọi người đều như đang bay lơ lửng trong không khí nhẹ như tơ chứ không còn chen chúc lúc nhúc với những bực bội cáu gắt của một ngày dài cộng lại nữa.
Mùa Thu quả là một giấc mơ.
Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014
Dạ dày đau khổ
Trang ơi,
Một lần nữa đám đồ ăn chó má lại lôi tôi xuống vực sâu. Thủ phạm của hôm nay là đống cá ba sa. Sao một loài sinh vật có cái tên hài hước diễm lệ như vậy mà lại có khả năng gây ra một sự việc làm phiền lòng một phụ nữ mong manh hết mình vì tình yêu như tôi đây vậy cơ chứ. Bọn chúng có biết rằng chỉ cần bọn chúng chịu phối hợp với bọn gia vị nước mắm đường ớt tả pí lù để tạo ra một nồi cá kho tuyệt cú con mèo là có thể khiến dạ dày cũng như tâm hồn tôi đây vui vẻ suốt đêm nay? Sao bọn chúng không thể cùng nhau hợp tác để phả vào vũ trụ này những tiếng xuýt xoa, để ký ức về chúng sẽ còn sống mãi trong dạ dày tôi trong những ngày tháng sau này, tên tuổi chúng rồi sẽ đi vào lịch sử ngành văn hóa ẩm thực, để từ đây, mỗi lần ăn bất cứ một món gì, tôi đều sẽ nhớ về chúng mà cảm thán: Ước gì thứ này ngon như nồi cá ba sa đêm hôm ấy! Sao bọn chúng không thể hạ mình làm một miếng cá kho thơm ngon óng ánh, chỉ cần nhìn thấy chúng là không ai có thể rời mắt quay đi? Sao bọn chúng không để cái tên Cá Ba Sa trở thành một huyền thoại trong cuốn sách ký ức của đời tôi? Sao bọn chúng không thể biến mình thành một sự lựa chọn đầu tiên mỗi lần bà nội trợ tôi đây tự hỏi: Tối nay ăn gì? Đằng nào thì cũng chết rồi, bọn chúng có nhất thiết phải giữ mình đến cùng như vậy không? Thay vì có nguy cơ bị tôi đây ném vào thùng rác và trở thành một đám thịt vô tích sự làm mồi cho lũ dòi bọ, sao chúng không chịu ngoan ngoãn làm theo ý nguyện của tôi là trở thành một khúc cá xinh đẹp mang lại niềm vui cho người, cho đời?
Mẹ kiếp, rông dài cả một đoạn thế thôi nhưng có thể tóm tắt trong một câu như sau: Tối nay tôi nấu cá ba sa đéo ra gì và thấy thất vọng vãi tè. Hết. À mà chưa. Tôi thấy vô cùng chán nản vì cớ gì ông Trời lại không cho tôi một khả năng kho cá thần sầu? Tôi vốn đã đủ thứ tật xấu và có nguy cơ ế chồng mẹ nó rồi, tại sao ổng lại cướp đi khả năng kho cá của tôi? Trong khi cái thằng mà tôi thích hiện nay nó chỉ thích ăn cá? Tôi có thể chấp nhận việc mình đéo xinh đẹp, đéo giàu có, tuổi thơ bất hạnh cô đơn đau khổ vãi tè, nhút nhát, thiếu ý chí, thiếu tự tin, dại trai, vân vân và vân vân, nhưng xin hãy cho tôi được kho cá ngon. Vì không chỉ thằng giai tôi thích, mà bản thân tôi đây cũng vô cùng mê cá."
(Trích lá thư "Dạ dày đau khổ" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 19.09.2014)
Một lần nữa đám đồ ăn chó má lại lôi tôi xuống vực sâu. Thủ phạm của hôm nay là đống cá ba sa. Sao một loài sinh vật có cái tên hài hước diễm lệ như vậy mà lại có khả năng gây ra một sự việc làm phiền lòng một phụ nữ mong manh hết mình vì tình yêu như tôi đây vậy cơ chứ. Bọn chúng có biết rằng chỉ cần bọn chúng chịu phối hợp với bọn gia vị nước mắm đường ớt tả pí lù để tạo ra một nồi cá kho tuyệt cú con mèo là có thể khiến dạ dày cũng như tâm hồn tôi đây vui vẻ suốt đêm nay? Sao bọn chúng không thể cùng nhau hợp tác để phả vào vũ trụ này những tiếng xuýt xoa, để ký ức về chúng sẽ còn sống mãi trong dạ dày tôi trong những ngày tháng sau này, tên tuổi chúng rồi sẽ đi vào lịch sử ngành văn hóa ẩm thực, để từ đây, mỗi lần ăn bất cứ một món gì, tôi đều sẽ nhớ về chúng mà cảm thán: Ước gì thứ này ngon như nồi cá ba sa đêm hôm ấy! Sao bọn chúng không thể hạ mình làm một miếng cá kho thơm ngon óng ánh, chỉ cần nhìn thấy chúng là không ai có thể rời mắt quay đi? Sao bọn chúng không để cái tên Cá Ba Sa trở thành một huyền thoại trong cuốn sách ký ức của đời tôi? Sao bọn chúng không thể biến mình thành một sự lựa chọn đầu tiên mỗi lần bà nội trợ tôi đây tự hỏi: Tối nay ăn gì? Đằng nào thì cũng chết rồi, bọn chúng có nhất thiết phải giữ mình đến cùng như vậy không? Thay vì có nguy cơ bị tôi đây ném vào thùng rác và trở thành một đám thịt vô tích sự làm mồi cho lũ dòi bọ, sao chúng không chịu ngoan ngoãn làm theo ý nguyện của tôi là trở thành một khúc cá xinh đẹp mang lại niềm vui cho người, cho đời?
Mẹ kiếp, rông dài cả một đoạn thế thôi nhưng có thể tóm tắt trong một câu như sau: Tối nay tôi nấu cá ba sa đéo ra gì và thấy thất vọng vãi tè. Hết. À mà chưa. Tôi thấy vô cùng chán nản vì cớ gì ông Trời lại không cho tôi một khả năng kho cá thần sầu? Tôi vốn đã đủ thứ tật xấu và có nguy cơ ế chồng mẹ nó rồi, tại sao ổng lại cướp đi khả năng kho cá của tôi? Trong khi cái thằng mà tôi thích hiện nay nó chỉ thích ăn cá? Tôi có thể chấp nhận việc mình đéo xinh đẹp, đéo giàu có, tuổi thơ bất hạnh cô đơn đau khổ vãi tè, nhút nhát, thiếu ý chí, thiếu tự tin, dại trai, vân vân và vân vân, nhưng xin hãy cho tôi được kho cá ngon. Vì không chỉ thằng giai tôi thích, mà bản thân tôi đây cũng vô cùng mê cá."
(Trích lá thư "Dạ dày đau khổ" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 19.09.2014)
Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014
Lá thư ngốn nhiều thời gian nhưng kém niềm vui giả tạo
Reiko Yến Ngọc,
Trong lá thư của buổi tối hôm nay, tôi xin phép Reiko Yến Ngọc cho tôi xưng hô bằng vai phải lứa với nàng có đc hem? Đéo có lí do nào logic cả, vì tôi cóc nghĩ ra.
Hôm nay là một ngày tôi rảnh rỗi vãi tè, nhưng trái tim tôi quá nguội lạnh mà đóng chặt cửa, nó lạnh lẽo đến độ những con chữ cũng không thể xông vào và nhảy nhót được, thế nên tôi không chủ động biên thư cho Reiko Yến Ngọc trước (cái tên nửa mùa này có chức năng gây cười vãi đấy chứ). Bất hạnh quá. Tôi chỉ muốn ngồi đọc thư rồi gặm nhấm nó thật lâu thôi. Hai bức thư của bác sĩ Reiko làm tôi cười bò như một con chó. Và tôi thích cái bà sếp của Reiko Yến Ngọc quá. Tôi thích những kẻ có tâm hồn trẻ trung, tuổi càng già mà tâm hồn trẻ trung thì tôi lại càng thích. Còn bọn trẻ tuổi mà tâm hồn già nua, thực dụng, đạo mạo, không biết điên rồ là gì thì tôi ghét lắm. Và chính bả là kẻ mà tôi vẫn tưởng tượng khi nghĩ về hai chữ "say mê", sống say mê, yêu say mê.
Đến chập tối thì tôi đã tìm ra đc lí do vì sao mấy ngày nay tôi lại rơi vào hố sâu chán chường như vầy. Và lí do xôi thịt hơn tôi tưởng tượng: Vì tôi xấu. Reiko Yến Ngọc đừng cho là tôi làm dáng, tôi nói thật đấy. Sáng ngày bà Linh đã nhìn tôi ái ngại mà thốt lên rằng: "Mủi mủi! Sao mấy bửa nay trông mặt mủi thất sắc như cái bị thịt vẩy? Hổng có đáng iu dzì hớt trơng á!" (chúng tôi thường nói chuyện bằng giọng phim TVB). Reiko Yến Ngọc biết hem, da mặt tôi không hiểu sao cữ này cứ có màu bẩn bẩn, ngày nào tắm táp tôi cũng kì cọ điên cuồng mà không có cảm giác sạch sẽ hồng hào gì sất. Tóc tai thì già khú, mắt lúc nào cũng lờ đờ như mắt cá chết. Tôi mất tự tin vào bản thân vô cùng. Thôi, tôi sẽ không cố tình tỏ ra đáng yêu làm dáng ở đây cốt để Reiko Yến Ngọc phải thương hai, để Reiko Yến Ngọc phải nịnh hót khuyên nhủ là tôi hem xấu như tôi tưởng tượng nữa. Tôi chỉ đang cố lấy cái lí do nhan sắc để làm bình phong cho cơn cô đơn đĩ đượi đéo có lí do của những ngày thời tiết âm u chuyển mùa khó nhọc như bà chửa chuyển dạ này thôi.
Lá thư lại bị ngắt quãng phát nữa. Bây giờ tôi xin kể chuyện tại sao hôm nay tôi rãnh rỗi vãi tè.
Chiều nay tôi đã đi qua chỗ ở của Reiko Yến Ngọc, mà đúng ra là chỉ đi qua cái đường Vĩnh Hưng thôi. Tôi xin nghỉ làm buổi chiều để đi nộp phạt cái vụ bắt xe vừa rồi đó, Yến Ngọc à. Tôi bị đi lạc loanh quanh hết cả, lạc vào trong cái cảng Hà Nội dưới chân cầu Vĩnh Tuy. Đến lúc đó tôi mới biết Hà Nội có cảng. Thật may mắn vì nhân cơ hội này tôi đã được tận hưởng cơn gió mạnh phần phật dưới đó. Tôi không ngờ cơn gió mạnh của một ngày bão tàn cung tiếng sóng vỗ ì oạp dữ tợn lại có sức lay động trái tim tôi như vầy. Lại có lúc tôi lạc vào cái ngõ nhỏ tí dẫn ra bờ sông, ngõ bé mà đầy những cây cổ thụ xào xạc, khung cảnh y như ma ám, sợ vãi tè. Lão xe ôm bảo tôi: "Ối giời ạ, đi tìm đồn công an mà lại phi vào cái ngõ bé tí ra bờ sông. Làm gì có cái đồn công an nào nằm ngoài bờ sông". Công nhận là tôi cũng không được thông minh khi không hề có ý niệm suy luận về điều đó. Nhưng Reiko Yến Ngọc ơi, nói tới đây, bạn có thấy nếu có một cái đồn công an nằm ở bên bờ sông thì cuộc sống thật là thi vị không? Tôi nghĩ, sự kỳ diệu của thiên nhiên hoàn toàn có thể bồi đắp cho những đứa đạo mạo như chúng nó một tâm hồn phong phú hơn đó chứ.
Reiko Yến Ngọc biết không, hôm nay đi nộp phạt mà tôi ghét mấy con làm hành chính ở đó quá. Chúng nó nghĩ chỉ cần khoác lên cái áo đồng phục CSGT là chúng nó có quyền lộng hành, có quyền chảnh chó quát nạt, có quyền vênh váo với đời như vầy sao. Đúng là một lũ ảo tưởng sức mạnh! Không chỉ thế, chúng cũng thật kém tinh tế vì không nhận ra là thực chất đéo ai coi chúng ra cái gì cả đâu, toàn tự sướng với nhau chứ được nước mẹ gì?. Rốt cục chúng nó cũng chỉ là những con tù nhân bị nhốt trong nhà tù vuông vức với con yêu quái điều hòa, vầy mà chúng cứ nghĩ chúng là Từ Hy Thái Hậu đang điều hành cái nhà tù đó vậy.
Tôi bỗng nhớ tới những câu chữ mà Reiko Yến Ngọc so sánh lão KN82, rằng lão sống như cái cây không có lá, chỉ trực hút hết chất dinh dưỡng từ đất mẹ mà không hề nghĩ tới việc phải hắt ra cho đời một chút ôxy. Tôi không biết gã đó như nào, nhưng tôi nghĩ mấy đứa tôi gặp ở đó chính là những cái cây không lá như thế đó. Chắc bọn chúng chẳng bao giờ nghĩ sâu xa được rằng với công việc đó chúng sẽ giúp ích được gì cho đời đâu (tôi chỉ nói bọn làm hành chính chứ không muốn vơ đũa cả nắm, đánh đồng những người công an chân chính có thể hy sinh tính mạng của mình vì nghề nghiệp đâu nha). Chúng sẽ không bao giờ ý thức được rằng sự xinh đẹp, dịu dàng và ân cần của bọn chúng, dù chỉ nhỏ như con kiến thôi cũng có thể làm dịu đi biết bao điều khó chịu cho bao nhiêu mảnh đời đang hậm hực đau khổ vì mất tiền, mất giấy tờ, mất lòng tin, mất đủ thứ... Bọn chúng chỉ thỏa mãn với sự xinh đẹp của mình rồi kiêu căng, tự phụ, rằng mình đang đứng cao hơn đám "dân thường" đứng sau tấm kính kia thôi sao? Tôi không muốn suy nghĩ bi quan về loài người đâu, nhưng tôi chưa gặp đứa nào dịu dàng (hay chí ít là lịch sự) như tôi mong muốn - mà thực chất là như đúng ra công việc yêu cầu chúng phải thế cả. Viết tới đây tôi thấy bi quan quá. Trên đời này, có bao nhiêu người thực sự có mơ ước làm một nghề cao quý để phục vụ nhân loại dù là điều giản dị nhất, ví dụ như Reiko Yến Ngọc đây luôn mơ ước được làm một nhân viên mát xa chẳng hạn. Ôi, nếu trên đời này chỉ có toàn cây không lá thì thế giới thật bất hạnh làm sao! Và tôi cũng sẽ thấy mình thật bất hạnh khi phải sống trong thế giới ấy. Thật may vì tôi đã gặp được những người như Reiko Yến Ngọc, như lão bố chồng Song Ngư hoang tưởng, như cô giáo Ngọc Anh, như bác sĩ Song Ngư, như BB93... để mà trân trọng loài người và thấy thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp, để mà thấy đời mình vẫn may mắn vãi tè.
Hôm nay, tôi có ước mơ rằng sẽ trở thành một người bán bánh ngọt Reiko Yến Ngọc à. Vì ban chiều trong cơn đao đần, tôi đã xông vào hiệu bánh Thu Hương mà hít hà cái mùi bơ sữa dễ chịu đến run rẩy tâm hồn ở đó. Tôi muốn làm một nhân viên tận tụy, tôi sẽ tận tụy nhất có thể, tôi sẽ dịu dàng lấy bánh cho khách hàng rồi nở nụ cười thật xinh tươi với họ. Tôi muốn sống giữa thế giới ẩm thực với tiếng động và mùi hương đầy tính nghệ thuật được tạo ra bởi những đôi bàn tay thái dương của những kẻ làm bánh tài hoa. Tôi muốn cơ thể mình luôn vương vấn một mùi hương dễ thương, như mùi bơ sữa. Nhưng tôi đồ rằng đây chỉ là giấc mơ nhất thời trong cơn lãng mạn của một kẻ đang say mùi bơ sữa. Bởi mới lúc trưa thôi, khi nghe người đồng nghiệp kể về chuyện học hành của con trai cổ, rằng ngôi trường mà thằng cu đó theo học luôn chú trọng dạy cho bọn trẻ về tình thương, tôi đã vô cùng xúc động mà muốn trở thành giáo viên của ngôi trường đó. Tôi nấn ná ở hiệu bánh thật lâu rồi quyết định mua 4 chiếc bánh vòng, mỗi chiếc là một loại khác nhau. Thế là tôi được thỏa ước nguyện được ăn ngấu nghiến những chiếc bánh to đùng, cắn chúng ngập răng cho môi bóng nhầy mỡ ra.
Mấy hôm nay tôi muốn khóc quá, nhưng tôi bị căn bệnh kinh niên là hem khóc được. Trời ơi! Sao tôi lại vô cảm lạnh lùng vầy? Chỉ là mấy giọt nước mắt thôi mà, sao rặn mãi đéo ra chứ :((. Tôi yếu đuối quá phải hem.
Trời ơi, lá thư này đã kéo dài quá lâu sang ngày 18.09 rồi nhưng tôi vẫn sẽ đặt cho nó là ngày 17.09. Tôi gửi luôn để Reiko Yến Ngọc đọc đây. Bạn hãy đọc rồi ngủ thật ngon nha. Tự nhiên tôi thấy yêu bạn quá mà chả hiểu vì sao =))
Chào tạm biệt người bác sĩ tâm thần hay còn gọi là cave tâm hồn của tôi,
Naoko Gà đần độn
(Bức thư cô Trang gửi cô Ngọc ngày 17,18.09.2014)
Trong lá thư của buổi tối hôm nay, tôi xin phép Reiko Yến Ngọc cho tôi xưng hô bằng vai phải lứa với nàng có đc hem? Đéo có lí do nào logic cả, vì tôi cóc nghĩ ra.
Hôm nay là một ngày tôi rảnh rỗi vãi tè, nhưng trái tim tôi quá nguội lạnh mà đóng chặt cửa, nó lạnh lẽo đến độ những con chữ cũng không thể xông vào và nhảy nhót được, thế nên tôi không chủ động biên thư cho Reiko Yến Ngọc trước (cái tên nửa mùa này có chức năng gây cười vãi đấy chứ). Bất hạnh quá. Tôi chỉ muốn ngồi đọc thư rồi gặm nhấm nó thật lâu thôi. Hai bức thư của bác sĩ Reiko làm tôi cười bò như một con chó. Và tôi thích cái bà sếp của Reiko Yến Ngọc quá. Tôi thích những kẻ có tâm hồn trẻ trung, tuổi càng già mà tâm hồn trẻ trung thì tôi lại càng thích. Còn bọn trẻ tuổi mà tâm hồn già nua, thực dụng, đạo mạo, không biết điên rồ là gì thì tôi ghét lắm. Và chính bả là kẻ mà tôi vẫn tưởng tượng khi nghĩ về hai chữ "say mê", sống say mê, yêu say mê.
Đến chập tối thì tôi đã tìm ra đc lí do vì sao mấy ngày nay tôi lại rơi vào hố sâu chán chường như vầy. Và lí do xôi thịt hơn tôi tưởng tượng: Vì tôi xấu. Reiko Yến Ngọc đừng cho là tôi làm dáng, tôi nói thật đấy. Sáng ngày bà Linh đã nhìn tôi ái ngại mà thốt lên rằng: "Mủi mủi! Sao mấy bửa nay trông mặt mủi thất sắc như cái bị thịt vẩy? Hổng có đáng iu dzì hớt trơng á!" (chúng tôi thường nói chuyện bằng giọng phim TVB). Reiko Yến Ngọc biết hem, da mặt tôi không hiểu sao cữ này cứ có màu bẩn bẩn, ngày nào tắm táp tôi cũng kì cọ điên cuồng mà không có cảm giác sạch sẽ hồng hào gì sất. Tóc tai thì già khú, mắt lúc nào cũng lờ đờ như mắt cá chết. Tôi mất tự tin vào bản thân vô cùng. Thôi, tôi sẽ không cố tình tỏ ra đáng yêu làm dáng ở đây cốt để Reiko Yến Ngọc phải thương hai, để Reiko Yến Ngọc phải nịnh hót khuyên nhủ là tôi hem xấu như tôi tưởng tượng nữa. Tôi chỉ đang cố lấy cái lí do nhan sắc để làm bình phong cho cơn cô đơn đĩ đượi đéo có lí do của những ngày thời tiết âm u chuyển mùa khó nhọc như bà chửa chuyển dạ này thôi.
Lá thư lại bị ngắt quãng phát nữa. Bây giờ tôi xin kể chuyện tại sao hôm nay tôi rãnh rỗi vãi tè.
Chiều nay tôi đã đi qua chỗ ở của Reiko Yến Ngọc, mà đúng ra là chỉ đi qua cái đường Vĩnh Hưng thôi. Tôi xin nghỉ làm buổi chiều để đi nộp phạt cái vụ bắt xe vừa rồi đó, Yến Ngọc à. Tôi bị đi lạc loanh quanh hết cả, lạc vào trong cái cảng Hà Nội dưới chân cầu Vĩnh Tuy. Đến lúc đó tôi mới biết Hà Nội có cảng. Thật may mắn vì nhân cơ hội này tôi đã được tận hưởng cơn gió mạnh phần phật dưới đó. Tôi không ngờ cơn gió mạnh của một ngày bão tàn cung tiếng sóng vỗ ì oạp dữ tợn lại có sức lay động trái tim tôi như vầy. Lại có lúc tôi lạc vào cái ngõ nhỏ tí dẫn ra bờ sông, ngõ bé mà đầy những cây cổ thụ xào xạc, khung cảnh y như ma ám, sợ vãi tè. Lão xe ôm bảo tôi: "Ối giời ạ, đi tìm đồn công an mà lại phi vào cái ngõ bé tí ra bờ sông. Làm gì có cái đồn công an nào nằm ngoài bờ sông". Công nhận là tôi cũng không được thông minh khi không hề có ý niệm suy luận về điều đó. Nhưng Reiko Yến Ngọc ơi, nói tới đây, bạn có thấy nếu có một cái đồn công an nằm ở bên bờ sông thì cuộc sống thật là thi vị không? Tôi nghĩ, sự kỳ diệu của thiên nhiên hoàn toàn có thể bồi đắp cho những đứa đạo mạo như chúng nó một tâm hồn phong phú hơn đó chứ.
Reiko Yến Ngọc biết không, hôm nay đi nộp phạt mà tôi ghét mấy con làm hành chính ở đó quá. Chúng nó nghĩ chỉ cần khoác lên cái áo đồng phục CSGT là chúng nó có quyền lộng hành, có quyền chảnh chó quát nạt, có quyền vênh váo với đời như vầy sao. Đúng là một lũ ảo tưởng sức mạnh! Không chỉ thế, chúng cũng thật kém tinh tế vì không nhận ra là thực chất đéo ai coi chúng ra cái gì cả đâu, toàn tự sướng với nhau chứ được nước mẹ gì?. Rốt cục chúng nó cũng chỉ là những con tù nhân bị nhốt trong nhà tù vuông vức với con yêu quái điều hòa, vầy mà chúng cứ nghĩ chúng là Từ Hy Thái Hậu đang điều hành cái nhà tù đó vậy.
Tôi bỗng nhớ tới những câu chữ mà Reiko Yến Ngọc so sánh lão KN82, rằng lão sống như cái cây không có lá, chỉ trực hút hết chất dinh dưỡng từ đất mẹ mà không hề nghĩ tới việc phải hắt ra cho đời một chút ôxy. Tôi không biết gã đó như nào, nhưng tôi nghĩ mấy đứa tôi gặp ở đó chính là những cái cây không lá như thế đó. Chắc bọn chúng chẳng bao giờ nghĩ sâu xa được rằng với công việc đó chúng sẽ giúp ích được gì cho đời đâu (tôi chỉ nói bọn làm hành chính chứ không muốn vơ đũa cả nắm, đánh đồng những người công an chân chính có thể hy sinh tính mạng của mình vì nghề nghiệp đâu nha). Chúng sẽ không bao giờ ý thức được rằng sự xinh đẹp, dịu dàng và ân cần của bọn chúng, dù chỉ nhỏ như con kiến thôi cũng có thể làm dịu đi biết bao điều khó chịu cho bao nhiêu mảnh đời đang hậm hực đau khổ vì mất tiền, mất giấy tờ, mất lòng tin, mất đủ thứ... Bọn chúng chỉ thỏa mãn với sự xinh đẹp của mình rồi kiêu căng, tự phụ, rằng mình đang đứng cao hơn đám "dân thường" đứng sau tấm kính kia thôi sao? Tôi không muốn suy nghĩ bi quan về loài người đâu, nhưng tôi chưa gặp đứa nào dịu dàng (hay chí ít là lịch sự) như tôi mong muốn - mà thực chất là như đúng ra công việc yêu cầu chúng phải thế cả. Viết tới đây tôi thấy bi quan quá. Trên đời này, có bao nhiêu người thực sự có mơ ước làm một nghề cao quý để phục vụ nhân loại dù là điều giản dị nhất, ví dụ như Reiko Yến Ngọc đây luôn mơ ước được làm một nhân viên mát xa chẳng hạn. Ôi, nếu trên đời này chỉ có toàn cây không lá thì thế giới thật bất hạnh làm sao! Và tôi cũng sẽ thấy mình thật bất hạnh khi phải sống trong thế giới ấy. Thật may vì tôi đã gặp được những người như Reiko Yến Ngọc, như lão bố chồng Song Ngư hoang tưởng, như cô giáo Ngọc Anh, như bác sĩ Song Ngư, như BB93... để mà trân trọng loài người và thấy thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp, để mà thấy đời mình vẫn may mắn vãi tè.
Hôm nay, tôi có ước mơ rằng sẽ trở thành một người bán bánh ngọt Reiko Yến Ngọc à. Vì ban chiều trong cơn đao đần, tôi đã xông vào hiệu bánh Thu Hương mà hít hà cái mùi bơ sữa dễ chịu đến run rẩy tâm hồn ở đó. Tôi muốn làm một nhân viên tận tụy, tôi sẽ tận tụy nhất có thể, tôi sẽ dịu dàng lấy bánh cho khách hàng rồi nở nụ cười thật xinh tươi với họ. Tôi muốn sống giữa thế giới ẩm thực với tiếng động và mùi hương đầy tính nghệ thuật được tạo ra bởi những đôi bàn tay thái dương của những kẻ làm bánh tài hoa. Tôi muốn cơ thể mình luôn vương vấn một mùi hương dễ thương, như mùi bơ sữa. Nhưng tôi đồ rằng đây chỉ là giấc mơ nhất thời trong cơn lãng mạn của một kẻ đang say mùi bơ sữa. Bởi mới lúc trưa thôi, khi nghe người đồng nghiệp kể về chuyện học hành của con trai cổ, rằng ngôi trường mà thằng cu đó theo học luôn chú trọng dạy cho bọn trẻ về tình thương, tôi đã vô cùng xúc động mà muốn trở thành giáo viên của ngôi trường đó. Tôi nấn ná ở hiệu bánh thật lâu rồi quyết định mua 4 chiếc bánh vòng, mỗi chiếc là một loại khác nhau. Thế là tôi được thỏa ước nguyện được ăn ngấu nghiến những chiếc bánh to đùng, cắn chúng ngập răng cho môi bóng nhầy mỡ ra.
Mấy hôm nay tôi muốn khóc quá, nhưng tôi bị căn bệnh kinh niên là hem khóc được. Trời ơi! Sao tôi lại vô cảm lạnh lùng vầy? Chỉ là mấy giọt nước mắt thôi mà, sao rặn mãi đéo ra chứ :((. Tôi yếu đuối quá phải hem.
Trời ơi, lá thư này đã kéo dài quá lâu sang ngày 18.09 rồi nhưng tôi vẫn sẽ đặt cho nó là ngày 17.09. Tôi gửi luôn để Reiko Yến Ngọc đọc đây. Bạn hãy đọc rồi ngủ thật ngon nha. Tự nhiên tôi thấy yêu bạn quá mà chả hiểu vì sao =))
Chào tạm biệt người bác sĩ tâm thần hay còn gọi là cave tâm hồn của tôi,
Naoko Gà đần độn
(Bức thư cô Trang gửi cô Ngọc ngày 17,18.09.2014)
Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014
Giấc mơ chả biết buồn hay vui
Hôm qua tôi ngủ sớm nên sáng nay tỉnh dậy khá sớm. Có lẽ vì tôi cũng có một giấc mơ chẳng lành nữa. Tôi mơ thấy tôi và bố tôi chở nhau đi trong một ngày mưa lũ. Chúng tôi tới cái khách sạn mà bà chị kia mời tôi về làm nhân viên sale thảo mai chảnh chó ấy. Ở đó, tôi đã nhìn thấy cậu bạn lớp Pháp mà tôi thích đơn phương suốt 1 năm 4 tháng 28 ngày hồi cấp 3. Cậu ta cũng nhìn thấy tôi. Tôi hỏi chị sale, có phải người đó học ở Pháp về không? Chị ta nói, không, nghe bảo hắn học ở Anh về. Rồi tôi ra về, bố tôi đứng đợi tôi ở ngoài. Ổng hỏi tôi toilet ở đâu nhưng tôi không nghe rõ, tưởng ổng hỏi đi đường nào nên tôi đáp là đường ngoài. Thế là ổng đứng tè bậy ngay trên vỉa hè trước cái khách sạn có cậu bạn lớp Pháp của tôi. Lại còn đi đi lại lại làm nước đái văng tùm lum như một thằng cha biến thái chính hiệu. Chả hiểu sao bố tôi trong mơ lại như thế trong khi ngoài đời thực ổng là một người đàn ông dù kém may mắn nhưng tài hoa và luôn dạy tôi thành một con người lịch sự.
Sau khi tè hết nước đái, ổng lên xe chở tôi đi về. Chúng tôi đi qua một ngọn đồi xung quanh có nhiều nước lũ bao vây, ổng bảo tôi đứng yên để ổng đi nghiên cứu đường sá. Riêng vụ tay lái và đường sá của ổng thì tôi rất yên tâm. Có lẽ khả năng định hướng không gian của tôi tốt là do được di truyền từ ổng. Sau khi bị bỏ lại một mình trên đỉnh đồi, tôi thấy mình mặc một cái váy voan tay trần màu vàng, nhẹ nhàng và bồng bềnh như một bông bồ công anh trong truyện Doraemon vậy. Nếu có một cơn gió thổi qua chắc là tôi cũng sẽ bay mẹ nó lên trời luôn. Chả hiểu sao trong mơ tôi lại co hai tay lại cho vào trong áo, như thể tôi đang cảm thấy rất bất an (mà tôi đoán chừng là do lúc đó ngoài đời thực tôi đang bị lạnh và vừa kéo chăn trùm kín hết tay). Trông mất cả hình tượng bồ công anh xinh đẹp. Và bông bồ công anh cụt tay là tôi nhìn thấy một loài hoa màu vàng vô cùng xinh đẹp như hoa anh túc mọc đầy rẫy bên tường rào không xây của một nhà nào đó. Rồi tôi ghé mắt nhìn vào khu vườn nhà nọ, hoá ra khắp khu vườn này đâu đâu cũng là loài hoa vàng mỏng manh xinh đẹp kia. Khi tôi đương mải ngắm hoa thì một ánh flash nháy lên thông báo tôi vừa bị chụp ảnh trộm. Trong mơ, tôi đếch quan tâm thằng vẹo nào chụp ảnh mình, trái tim bồ công anh nhợn của tôi chỉ lo ngay ngáy là tại sao lúc nãy mình lại rụt tay vào như thế, vào ảnh sẽ xấu xí chết mất.
Câu chuyện trên đồi hoa vàng tôi kể lâu chết mẹ thế thôi, nhưng trong mơ nó diễn ra rất nhanh. Và chả biết là nó liên quan chó gì tới mạch giấc mơ trước và sau đó nữa. Vì sau đó, bố tôi sau khi đi do thám tình hình đường sá, ổng quay lại đón tôi. Hai bố con lại nhảy lên xe đi về, về đâu chả biết luôn. Tôi tung tăng lên xe, tin tưởng vào tay lái của bố. Thế nhưng đúng là mơ, ổng chở tôi đi một con đường nước lũ dâng cao tới rốn. Thế là đành tức tối quay lại tìm đường khác. Nhưng cũng chẳng khá hơn. Cuối cùng, ổng đi con đường mà tôi chỉ, một con đường dẫn lên cao nên không lo bị ngập nước. Rồi chúng tôi gặp một cây cầu, đoạn giữa cây cầu hẹp đó chìm trong nước, nhưng chỉ một đoạn thôi, thế nên bố tôi vẫn phóng xe qua. Tôi linh tính thấy điều chẳng lành, nên đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với bất cứ điều gì. Thế nên khi bố tôi trệch tay lái và cái xe rơi xuống nước, thì tôi là người đã bám lại thành cầu và kéo cả bố cả xe lên. Ôi sao trong mơ tôi lại là đứa con gái dũng cãm vãi đái như vậy cơ chứ.
Sau khi kéo được người và xe lên rồi, chúng tôi cuối cùng cũng qua bên kia sông. Thế nhưng, hoá ra đây lại là một nơi nào đó xa lắc. Chúng tôi gặp mấy mụ già lắm chuyện mang dáng dấp của mấy mụ phù thủy trong truyện cổ tích thông báo rằng con đường này không thể dẫn chúng tôi về thị trấn. Thế nhưng bằng trí tuệ gian xảo bướng bỉnh của mình, tôi đã đánh lừa được các bả để các bả chỉ cho chúng tôi con đường ngược lại với con đường ấy, nhưng chỉ cần tìm được chỗ đó thôi, là chúng tôi có thể ung dung đi theo hướng ngược lại để về nhà. Chúng tôi cảm ơn các bả rồi dắt xe đi. Đi được một đoạn, thì lại gặp ngõ cụt dẫn vào một cái biệt thự đẹp vãi đái luôn. Trước cổng biệt thự có hai con chó độc ác gác cửa sủa gâu gâu làm tôi tỉnh mẹ nó giấc. Thế là giấc mơ lạc đường kết thúc.
(Trích "Bức thư rạng sáng" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 17.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your Father")
Sau khi tè hết nước đái, ổng lên xe chở tôi đi về. Chúng tôi đi qua một ngọn đồi xung quanh có nhiều nước lũ bao vây, ổng bảo tôi đứng yên để ổng đi nghiên cứu đường sá. Riêng vụ tay lái và đường sá của ổng thì tôi rất yên tâm. Có lẽ khả năng định hướng không gian của tôi tốt là do được di truyền từ ổng. Sau khi bị bỏ lại một mình trên đỉnh đồi, tôi thấy mình mặc một cái váy voan tay trần màu vàng, nhẹ nhàng và bồng bềnh như một bông bồ công anh trong truyện Doraemon vậy. Nếu có một cơn gió thổi qua chắc là tôi cũng sẽ bay mẹ nó lên trời luôn. Chả hiểu sao trong mơ tôi lại co hai tay lại cho vào trong áo, như thể tôi đang cảm thấy rất bất an (mà tôi đoán chừng là do lúc đó ngoài đời thực tôi đang bị lạnh và vừa kéo chăn trùm kín hết tay). Trông mất cả hình tượng bồ công anh xinh đẹp. Và bông bồ công anh cụt tay là tôi nhìn thấy một loài hoa màu vàng vô cùng xinh đẹp như hoa anh túc mọc đầy rẫy bên tường rào không xây của một nhà nào đó. Rồi tôi ghé mắt nhìn vào khu vườn nhà nọ, hoá ra khắp khu vườn này đâu đâu cũng là loài hoa vàng mỏng manh xinh đẹp kia. Khi tôi đương mải ngắm hoa thì một ánh flash nháy lên thông báo tôi vừa bị chụp ảnh trộm. Trong mơ, tôi đếch quan tâm thằng vẹo nào chụp ảnh mình, trái tim bồ công anh nhợn của tôi chỉ lo ngay ngáy là tại sao lúc nãy mình lại rụt tay vào như thế, vào ảnh sẽ xấu xí chết mất.
Câu chuyện trên đồi hoa vàng tôi kể lâu chết mẹ thế thôi, nhưng trong mơ nó diễn ra rất nhanh. Và chả biết là nó liên quan chó gì tới mạch giấc mơ trước và sau đó nữa. Vì sau đó, bố tôi sau khi đi do thám tình hình đường sá, ổng quay lại đón tôi. Hai bố con lại nhảy lên xe đi về, về đâu chả biết luôn. Tôi tung tăng lên xe, tin tưởng vào tay lái của bố. Thế nhưng đúng là mơ, ổng chở tôi đi một con đường nước lũ dâng cao tới rốn. Thế là đành tức tối quay lại tìm đường khác. Nhưng cũng chẳng khá hơn. Cuối cùng, ổng đi con đường mà tôi chỉ, một con đường dẫn lên cao nên không lo bị ngập nước. Rồi chúng tôi gặp một cây cầu, đoạn giữa cây cầu hẹp đó chìm trong nước, nhưng chỉ một đoạn thôi, thế nên bố tôi vẫn phóng xe qua. Tôi linh tính thấy điều chẳng lành, nên đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với bất cứ điều gì. Thế nên khi bố tôi trệch tay lái và cái xe rơi xuống nước, thì tôi là người đã bám lại thành cầu và kéo cả bố cả xe lên. Ôi sao trong mơ tôi lại là đứa con gái dũng cãm vãi đái như vậy cơ chứ.
Sau khi kéo được người và xe lên rồi, chúng tôi cuối cùng cũng qua bên kia sông. Thế nhưng, hoá ra đây lại là một nơi nào đó xa lắc. Chúng tôi gặp mấy mụ già lắm chuyện mang dáng dấp của mấy mụ phù thủy trong truyện cổ tích thông báo rằng con đường này không thể dẫn chúng tôi về thị trấn. Thế nhưng bằng trí tuệ gian xảo bướng bỉnh của mình, tôi đã đánh lừa được các bả để các bả chỉ cho chúng tôi con đường ngược lại với con đường ấy, nhưng chỉ cần tìm được chỗ đó thôi, là chúng tôi có thể ung dung đi theo hướng ngược lại để về nhà. Chúng tôi cảm ơn các bả rồi dắt xe đi. Đi được một đoạn, thì lại gặp ngõ cụt dẫn vào một cái biệt thự đẹp vãi đái luôn. Trước cổng biệt thự có hai con chó độc ác gác cửa sủa gâu gâu làm tôi tỉnh mẹ nó giấc. Thế là giấc mơ lạc đường kết thúc.
(Trích "Bức thư rạng sáng" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 17.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your Father")
Tình bạn đẹp vãi tè
"Tôi thấy mình thật may mắn khi gặp được cô, một đứa con gái dù trải qua một tấn bi kịch tuổi thơ nhưng vẫn hồn nhiên và đáng yêu như một nhân vật không có thực, người đã giúp tôi dần bóc tách những lớp nội tâm của mình bằng một sự đồng cảm mơ hồ và không phán xét, chứ không phải là những lời an ủi đạo đức giả mà lũ người ngoài kia sẵn sàng phọt ra để đổi lấy sự dễ chịu dễ dãi của người nghe. Tuy trong cơn đao đần đĩ đượi của ngày hôm qua tôi đã nói linh tinh nhằm bi kịch hóa sự cô đơn chết dẫm của mình, tôi vẫn nghĩ chúng ta sẽ đ' xa nhau đâu. Vì tình bạn nó đ' lắm chuyện như tình yêu. Tình bạn là một thứ mà nhờ cô, tôi đã thấy nó cao đẹp và đáng trân trọng vãi tè. Tuy nó cũng như tình yêu, sẽ thay đổi biến tướng theo tâm tính của con người, nhưng tình bạn của chúng ta đã được xây dựng trên sự đồng cảm về bản năng và lý trí sâu sắc, và tôn trọng sự khác biệt, mà những thứ đó thì khó thay đổi lắm. Cô cũng hãy tin như vậy cho nó trữ tình đẹp đẽ nha."
(Trích "Bức thư hớn hở" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 16.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your father")
(Trích "Bức thư hớn hở" cô Ngọc gửi cô Trang ngày 16.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your father")
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014
15.09.2014 - Lá thư ngoài dự định
Ngoài dự định là bởi vì tôi đã biên dở cho cô một cái thư dài hơn trên máy tính. Nhưng vì một số lý do ngu ngốc và nhạt nhẽo, mà một trong số đó là mắt tôi đã quá sức khi chịu đựng cái thứ ánh sáng điện tử quá quắt ấy khi cả ngày nay tôi không hề mở cửa phòng để đón ánh sáng tự nhiên tràn trề chảy khắp phòng. Trang ơi, lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy tuyệt vọng và yếu đuối như thế này. Lâu lắm rồi tôi mới lại tắt đèn và ngồi hát trong bóng tối. Và khi tôi hát, tôi nhận ra rằng cả ngày nay tôi chưa hề nói chuyện với ai ngoài mấy cuộc gọi tới mang tính chất công việc. Hôm nay tôi nghỉ ở nhà, và tôi đã đóng cửa im ỉm mà nằm trong nhà, xem các clip đánh ghen và đọc một câu chuyện ngoại tình dài dằng dặc. Cuộc đời của tôi thật tuyệt vọng phải không? Không tình yêu, không gia đình, không bạn bè (chỉ có mỗi cô thôi), và sắp tới, có thể là không nghề nghiệp.
Nỗi cô đơn bủa vây tôi như một tấm lưới đan sẵn, luôn nằm đó, chỉ chực chờ tôi sụp đổ là trùm lên khắp nơi trong đời sống vốn giả dối đạo đức giả của tôi (lá thư kia của tôi sẽ giải thích vì sao).
Thật ra những điều điên rồ mà gần đây tôi khao khát làm, cuộc sống điên rồ trong mơ mà tôi khao khát được tận hưởng cùng cô là kết quả của cái gọi là Hậu chia tay. Sau khi tình yêu 4 năm tan vỡ với những nghi hoặc và buồn tủi, tôi ngỡ đã tìm ra một con đường để cứu mình, tôi ngỡ đã có thể tiếp tục sống tiếp với một nhân cách tươi vui và mạnh mẽ. Nhưng tất cả đều là dối trá. Tận trong thẳm sâu, tôi luôn nghĩ đến việc bị phản bội, bị đá và nghĩ rằng, mình là một đứa con gái không xứng đáng được sinh ra trên đời này, không xứng đáng được yêu và nâng niu. Vì một người hiểu tôi nhiều như thế, cuối cùng cũng rời bỏ tôi vì một người con gái rất bình thường. Có phải là không ai có thể chịu đựng được một đứa như tôi không? Có phải là tất cả những người cạnh tôi, nếu tôi không rời bỏ họ, thì họ cũng sẽ rời bỏ tôi hay không? Liệu lá số tử vi của tôi có vì nhầm nhọt giờ sinh mà bỏ sót mất sao Cô thần Quả tú ở cung Mệnh hay không?
Hôm nay là lần đầu tiên tôi khóc cho mối tình 4 năm của mình. Lần đầu tiên sau một thời gian lâu rất lâu, tôi mới khóc khi bị bỏ lại cùng nỗi cô đơn dày đặc và một trái tim ích kỷ. Nói thế không có nghĩa là tôi còn yêu người đó, nhưng tôi tiếc nuối sự an toàn và ấm áp mà mối tình ấy đã để lại trong tôi. Tôi đã giống con mèo trong bức tranh thêu ấy biết bao, sống trong thế giới nhỏ bé an toàn ấm áp ấy lâu đến nỗi khi bị ném trả lại với cuộc đời rộng lớn, tôi hoàn toàn cô độc. Chỉ có cô với những cánh thư láo toét là niềm an ủi của tôi trong những lúc này.
Tôi muốn làm những điều điên rồ ấy, bởi nó là bản chất mà tôi luôn phải kìm nén hoặc quên đi khi tôi còn yêu người đó. Cô cũng hình dung ra rồi đấy, tình yêu của một đứa con gái cung Nước nó khủng khiếp đến thế nào. Cho nên, người thì tôi có thể quên, nhưng tình yêu mà tôi dành cho người thì tôi không bao giờ quên được. Tôi luôn nhớ tôi của những ngày tháng đó, hạnh phúc tới nỗi tôi đã nghĩ rằng mình chẳng cần gì hơn nữa. Không cần hôn nhân, không cần tiền bạc, không cần tình bạn, không cần ước mơ, chỉ tình yêu là đủ. Thật là ngu ngốc. Nhưng tôi đang thèm được ngu ngốc như thế biết bao.
Thật buồn cười, khi phải nói rằng tôi là một đứa cảm nhận những nỗi đau rất chậm. Khi một điều không hay xảy đến, tôi phải mất rất lâu, hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, thậm chí hàng năm để cảm nhận được những nỗi đau ấy. Khi lần đầu tiên mất người thân ở tuổi 11, dù vẫn có ý thức rằng có một điều khủng khiếp xảy đến với mình, nhưng tôi vẫn không đừng được việc sử dụng lý trí để nhìn vào nỗi đau ấy. Cô hiểu điều này mà. Tôi phải mất tới tận 4 năm sau, trong một đêm cô đơn cùng cực ở một nơi xa lạ, tôi mới cảm nhận thấy mình đã phải chịu một mất mát lớn đến thế nào. Và đó là lần đầu tiên tôi khóc vì nhớ ai đó. Dường như những nỗi đau, cùng với thời gian, đều như những hạt mầm nảy nở trong tôi những cành lá tốt tươi. Và bây giờ, tôi cũng mất tới tận nửa năm để cảm nhận nỗi đau từ mối tình tan vỡ của mình. Tôi vẫn thế, chẳng có gì thay đổi, lúc nào cũng sợ bị thương hại nên luôn cố dùng lí trí để tỏ ra mạnh mẽ, để chứng tỏ rằng mình khác biệt, mình không phải là một đứa đổ lệ vì tình. Và đầu tiên, lúc nào lí trí của tôi cũng thắng.
Nhưng sẽ không mãi mãi đâu, bởi tôi biết, mẹ kiếp, thời gian sắp tới tôi sẽ vật vã vì nỗi cô đơn khi không có một điểm tựa. Tôi là một đứa con gái mà dù chẳng thích thú gì khi phải thừa nhận, nhưng quả thực tôi là một đứa mà chả làm được cái gì nếu thiếu tình yêu, nếu thiếu người nâng niu và cổ vũ tôi. Tôi sợ nhất trên đời này chính là sự cô đơn, vì tôi đã sống với nó quá lâu, từ khi mới chỉ là một đứa trẻ. Từ khi bắt đầu có nhận thức, là tôi đã thấy cô đơn và đau khổ không cách nào thoát được. Thế mà cô biết không, tôi đã sống với nỗi cô đơn ấy suốt cả thời gian dài dằng dặc trước khi tôi gặp người ấy, đã sa ngã, đã đánh mất mình. Rồi tôi đã tìm được một người lần đầu tiên cho tôi sự ấm áp đích thực, sự thoải mái và an toàn mà tôi luôn tìm kiếm bấy lâu nay. Dù con người ấy còn đầy rẫy khuyết điểm, nhưng với tôi của những năm trước, đó là một mảnh ghép lý tưởng cho cái cá tính trẻ con nông nổi của mình. Tôi đã thay đổi nhiều, rất nhiều vì tình yêu, chấp nhận giấu đi những giấc mơ, chấp nhận giấu đi sự thèm khát những điều điên rồ thú vị, để sống một cuộc sống nhạt nhẽo nhưng hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng, rồi chúng tôi cũng mất nhau.
Có thể một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời bỏ tôi như nhiều người có ý nghĩa trong cuộc đời tôi đều đã làm. Vì rốt cuộc thì, tôi là một đứa chẳng ra gì, là một đứa thiếu ý chí, không có trái tim, không đáng để nhận được tình yêu và sự nâng niu. Nếu ngày đó xảy ra, Trang à, tin tôi đi, tôi cũng sẽ dễ dàng chấp nhận nó như chấp nhận nhiều mất mát trong quá khứ. Chỉ có điều, rồi một ngày xa rất xa, một buổi chiều nào đó trong ánh hoàng hôn đỏ rực như lần cuối cùng Toru gặp Hatsumi, tôi sẽ ngồi nuối tiếc nó khôn nguôi.
Thôi, tôi sẽ dừng thư ở đây nhé. Sến sẩm và yếu đuối thế đủ rồi. Đừng bỏ tôi.
Chị Ngọc của cô.
Nỗi cô đơn bủa vây tôi như một tấm lưới đan sẵn, luôn nằm đó, chỉ chực chờ tôi sụp đổ là trùm lên khắp nơi trong đời sống vốn giả dối đạo đức giả của tôi (lá thư kia của tôi sẽ giải thích vì sao).
Thật ra những điều điên rồ mà gần đây tôi khao khát làm, cuộc sống điên rồ trong mơ mà tôi khao khát được tận hưởng cùng cô là kết quả của cái gọi là Hậu chia tay. Sau khi tình yêu 4 năm tan vỡ với những nghi hoặc và buồn tủi, tôi ngỡ đã tìm ra một con đường để cứu mình, tôi ngỡ đã có thể tiếp tục sống tiếp với một nhân cách tươi vui và mạnh mẽ. Nhưng tất cả đều là dối trá. Tận trong thẳm sâu, tôi luôn nghĩ đến việc bị phản bội, bị đá và nghĩ rằng, mình là một đứa con gái không xứng đáng được sinh ra trên đời này, không xứng đáng được yêu và nâng niu. Vì một người hiểu tôi nhiều như thế, cuối cùng cũng rời bỏ tôi vì một người con gái rất bình thường. Có phải là không ai có thể chịu đựng được một đứa như tôi không? Có phải là tất cả những người cạnh tôi, nếu tôi không rời bỏ họ, thì họ cũng sẽ rời bỏ tôi hay không? Liệu lá số tử vi của tôi có vì nhầm nhọt giờ sinh mà bỏ sót mất sao Cô thần Quả tú ở cung Mệnh hay không?
Hôm nay là lần đầu tiên tôi khóc cho mối tình 4 năm của mình. Lần đầu tiên sau một thời gian lâu rất lâu, tôi mới khóc khi bị bỏ lại cùng nỗi cô đơn dày đặc và một trái tim ích kỷ. Nói thế không có nghĩa là tôi còn yêu người đó, nhưng tôi tiếc nuối sự an toàn và ấm áp mà mối tình ấy đã để lại trong tôi. Tôi đã giống con mèo trong bức tranh thêu ấy biết bao, sống trong thế giới nhỏ bé an toàn ấm áp ấy lâu đến nỗi khi bị ném trả lại với cuộc đời rộng lớn, tôi hoàn toàn cô độc. Chỉ có cô với những cánh thư láo toét là niềm an ủi của tôi trong những lúc này.
Tôi muốn làm những điều điên rồ ấy, bởi nó là bản chất mà tôi luôn phải kìm nén hoặc quên đi khi tôi còn yêu người đó. Cô cũng hình dung ra rồi đấy, tình yêu của một đứa con gái cung Nước nó khủng khiếp đến thế nào. Cho nên, người thì tôi có thể quên, nhưng tình yêu mà tôi dành cho người thì tôi không bao giờ quên được. Tôi luôn nhớ tôi của những ngày tháng đó, hạnh phúc tới nỗi tôi đã nghĩ rằng mình chẳng cần gì hơn nữa. Không cần hôn nhân, không cần tiền bạc, không cần tình bạn, không cần ước mơ, chỉ tình yêu là đủ. Thật là ngu ngốc. Nhưng tôi đang thèm được ngu ngốc như thế biết bao.
Thật buồn cười, khi phải nói rằng tôi là một đứa cảm nhận những nỗi đau rất chậm. Khi một điều không hay xảy đến, tôi phải mất rất lâu, hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, thậm chí hàng năm để cảm nhận được những nỗi đau ấy. Khi lần đầu tiên mất người thân ở tuổi 11, dù vẫn có ý thức rằng có một điều khủng khiếp xảy đến với mình, nhưng tôi vẫn không đừng được việc sử dụng lý trí để nhìn vào nỗi đau ấy. Cô hiểu điều này mà. Tôi phải mất tới tận 4 năm sau, trong một đêm cô đơn cùng cực ở một nơi xa lạ, tôi mới cảm nhận thấy mình đã phải chịu một mất mát lớn đến thế nào. Và đó là lần đầu tiên tôi khóc vì nhớ ai đó. Dường như những nỗi đau, cùng với thời gian, đều như những hạt mầm nảy nở trong tôi những cành lá tốt tươi. Và bây giờ, tôi cũng mất tới tận nửa năm để cảm nhận nỗi đau từ mối tình tan vỡ của mình. Tôi vẫn thế, chẳng có gì thay đổi, lúc nào cũng sợ bị thương hại nên luôn cố dùng lí trí để tỏ ra mạnh mẽ, để chứng tỏ rằng mình khác biệt, mình không phải là một đứa đổ lệ vì tình. Và đầu tiên, lúc nào lí trí của tôi cũng thắng.
Nhưng sẽ không mãi mãi đâu, bởi tôi biết, mẹ kiếp, thời gian sắp tới tôi sẽ vật vã vì nỗi cô đơn khi không có một điểm tựa. Tôi là một đứa con gái mà dù chẳng thích thú gì khi phải thừa nhận, nhưng quả thực tôi là một đứa mà chả làm được cái gì nếu thiếu tình yêu, nếu thiếu người nâng niu và cổ vũ tôi. Tôi sợ nhất trên đời này chính là sự cô đơn, vì tôi đã sống với nó quá lâu, từ khi mới chỉ là một đứa trẻ. Từ khi bắt đầu có nhận thức, là tôi đã thấy cô đơn và đau khổ không cách nào thoát được. Thế mà cô biết không, tôi đã sống với nỗi cô đơn ấy suốt cả thời gian dài dằng dặc trước khi tôi gặp người ấy, đã sa ngã, đã đánh mất mình. Rồi tôi đã tìm được một người lần đầu tiên cho tôi sự ấm áp đích thực, sự thoải mái và an toàn mà tôi luôn tìm kiếm bấy lâu nay. Dù con người ấy còn đầy rẫy khuyết điểm, nhưng với tôi của những năm trước, đó là một mảnh ghép lý tưởng cho cái cá tính trẻ con nông nổi của mình. Tôi đã thay đổi nhiều, rất nhiều vì tình yêu, chấp nhận giấu đi những giấc mơ, chấp nhận giấu đi sự thèm khát những điều điên rồ thú vị, để sống một cuộc sống nhạt nhẽo nhưng hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng, rồi chúng tôi cũng mất nhau.
Có thể một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời bỏ tôi như nhiều người có ý nghĩa trong cuộc đời tôi đều đã làm. Vì rốt cuộc thì, tôi là một đứa chẳng ra gì, là một đứa thiếu ý chí, không có trái tim, không đáng để nhận được tình yêu và sự nâng niu. Nếu ngày đó xảy ra, Trang à, tin tôi đi, tôi cũng sẽ dễ dàng chấp nhận nó như chấp nhận nhiều mất mát trong quá khứ. Chỉ có điều, rồi một ngày xa rất xa, một buổi chiều nào đó trong ánh hoàng hôn đỏ rực như lần cuối cùng Toru gặp Hatsumi, tôi sẽ ngồi nuối tiếc nó khôn nguôi.
Thôi, tôi sẽ dừng thư ở đây nhé. Sến sẩm và yếu đuối thế đủ rồi. Đừng bỏ tôi.
Chị Ngọc của cô.
Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014
Tác dụng của viết đẹp
"Thật ra, lý do to lớn hơn, đấy là để giải thích cho việc vì sao tớ lại viết văn vẻ như thế trong lá thư mà tớ gửi cậu. Thật ra trước đây, tớ ghét kiểu viết như tớ bây giờ lắm, tớ chỉ thích viết một cách tự nhiên và đơn giản như những câu hội thoại thường ngày, nhưng rồi dần dần tớ nhận ra rằng, viết đẹp là một hình thức lao động khiến con người trở nên lương thiện hơn. Vì thế tớ nghĩ rằng, tất cả mọi người đều nên viết, và viết đẹp. Mỗi lần tư duy để tạo ra một ngôn từ đẹp và bay bổng, tớ cảm thấy thật sự thỏa mãn và hạnh phúc. Cái đẹp của ngôn từ, cũng giống như cái đẹp về mặt thị giác hoặc thính giác, nó cũng tạo ra cho con người những cảm giác dễ chịu, với những đứa như tớ, nó thậm chí còn có thể tạo ra những cơn cực khoái về mặt tâm hồn. Hơn nữa, tớ và cái Trang đang cố khôi phục lại những giá trị tinh thần của thời đại cũ bằng việc viết thư bằng ngôn ngữ văn học..."
(Trích thư cô gửi giai ngày 10.09.2014)
(Trích thư cô gửi giai ngày 10.09.2014)
Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014
10.09.2014 - Bức thư nhân hậu vãi tè
Cô Trang ơi,
Tôi quả thực không muốn viết một cái thư ngắt quãng. Tôi quả thực rất muốn ngồi vào bàn viết thư cho cô khi mọi việc đã xong xuôi và tâm trí thật thảnh thơi để câu chữ từ từ ào ạt tuôn ra. Nhưng tôi lại phải ngồi vào bàn bây giờ để mà bắt đầu lá thư cho cô khi biết rằng chỉ mấy phút nữa thôi tôi sẽ phải ra dở nồi cá đang kho lên xem nó đã sắp cháy chưa. Rồi sau đó, khi biết rằng nó chưa có nguy cơ cháy, tôi sẽ lại bàn ung dung ngồi tiếp. Tôi phải viết cho cô ngắt quãng, vì như cô biết rồi đấy, tôi đang kho cá. Mà việc chờ đợi cái nồi cá kho cạn nước thật là một việc tẻ nhạt vô cùng. Thế nên tôi phải viết một cái thư ngắt quãng cho cô trong mùi cá thơm nức khắp phòng đây.
Để mở đầu câu chuyện cho bức thư kể lể mà tôi nghĩ là sẽ dài kỉ lục loằng ngoằng như rau muống leo giàn hôm nay, tôi xin được vào thẳng luôn vấn đề vì sao (đi xem nồi cá kho đã) tôi lại không nghĩ rằng lá thư của cô lủng củng. Tôi thấy nó thật thi vị và tinh tế. Nhất là cái chuyện chai dầu gội đầu sữa tắm ấy. Bởi vì cái cách mà chúng ta kể những câu chuyện nhạt nhẽo kiểu đó, nó y như việc lão Murakami kể về cái móng tay của Aomame trong 1Q84 vậy. Tôi thích cách ổng mô tả những (ngửi thấy mùi cá sắp cháy, đi xem đã) (vừa đi xem nồi cá về, đã cạn nước, viết nốt câu này tôi sẽ dừng đi ăn cơm), tôi thích cách ổng mô tả cảnh những thằng nhân vật chính nấu súp miso, cách bọn nó từ từ chậm rãi chế biến những nguyên liệu cho món súp dở ẹc đấy, rất giản dị nhưng vô cùng tinh tế và đẹp đẽ. Càng lớn tuổi, tôi càng cảm thấy thích những chi tiết tủn mủn và vụn vặt hiện ra trong những trang sách. Điều đó khiến tôi có cảm giác cái đứa nhân vật đó đang sống một cuộc đời thực sự, ăn, ngủ, ỉa, đái, lèm bèm làu bàu với cuộc đời như chúng ta chứ không nói những câu đao to búa lớn nhằm lên mặt dạy đời hay dạy thằng con nào cả. Tôi nhớ có một lần xem một bộ phim Trung Quốc đã lâu lắm rồi, tên là "Không về nhà" (Thật ra tôi đọc thấy tên tiếng Trung của nó là "Bu xiang hui jia" - "Không muốn về nhà", nhưng chả hiểu sao bọn VTV3 lại dịch như thế - tôi viết câu chú thích này với mục đích khoe khoang rằng mình có biết một chút tiếng Trung đó, gian xảo hem), đó là một bộ phim bình thường lắm, với dàn diễn viên cũng hết sức bình thường và không có gì nổi bật ngoài chị Hàn Tuyết xinh gái. Bộ phim kể về một người đàn ông trung lưu trung tuổi, là một nhân viên công chức nhà nước, có một vợ một con, vướng vào lưới tình với một cô gái trẻ giàu có xinh đẹp là chị Hàn Tuyết đóng. Nghe chẳng có gì thú vị đúng không? Nhưng tôi lại thích cái phim này lắm. Và nhân vật mà tôi thích nhất trong cái phim gia đình rất đỗi bình thường này lại là mụ vợ già tẻ nhạt khó tính suốt ngày cằn nhằn chồng con về việc nọ việc kia của lão nhân vật chính kia. Tôi không thích chị ta dưới góc độ con người, mà tôi thích chị ta dưới góc độ nhân vật. Vì tôi thấy chị ta thực quá. Kịch bản xây dựng chị ta tinh tế quá. Cũng không biết là từ đó trở đi hay sao ấy, tôi đã bắt đầu thích những thứ tủn mủn vụn vặt trong đời sống. Cô thử nghĩ mà xem, "Ba gã cùng thuyền" toàn nói về những thứ vặt vãnh thôi mà đúng không? Mà chúng ta thì thích nó như điên.
Và lão Murakami ấy, tự dưng hôm nay tôi nghĩ lão ta là gay cô ạ. Vì làm thế quái nào mà lão lại hiểu về phụ nữ chúng ta đến từng cảm xúc tinh tế vô ngần như thế cơ chứ? Làm thế quái nào mà trong Biên niên ký chim văn dây cót lão có thể mô tả cơn đau bụng kinh của một đứa con gái nó khủng khiếp như thế nào cơ chứ. Và những thằng nhân vật nam chính, hiện thân của lão, thì lại tinh tế và hiền lành đến mức biến mất cả nam tính. Huhu, đừng buồn vì tôi không thích thằng Toru nhé. Tôi chẳng bao giờ muốn một đứa con gái giống Midori như cô lại yêu một thằng như Toru cả đâu.
(Tôi đi ăn đây).
Tôi đã ăn xong. Cá kho khá ngon dù nó không ngon như tôi tưởng tượng. Trong bữa ăn gần đây của tôi thường xuyên có món rau luộc. Lý do không phải là vì tôi thích món rau luộc (dù đúng là tôi thích), mà là vì dạo gần đây tôi thích làm nước mắm tỏi ớt. Cô biết không, mỗi lúc làm cái thứ nước chấm tinh tế đó, tôi thấy mình như đang sáng tác một tác phẩm nghệ thuật gì đó to lớn lắm. Tôi thích cái cảm giác yên bình lúc bóc tỏi, đập nát nó, băm nó thành những khối tỏi nhỏ li ti rồi trộn với những lát ớt xinh xắn mới được cắt xong, cho tất cả tỏi và ớt vào cái bát thủy tinh bé xíu, cho một chút đường vào, rồi một chút nước mắm, một lượng nước lọc vừa phải (tôi luôn luôn quên mua chanh). Lúc cầm đũa khấy đều tất cả bọn chúng với nhau để tạo thành một dung dịch ngòn ngọt mằn mặn cay cay, tôi thấy đời sống của mình thật là lãng mạn. Cô có thấy kỳ diệu không? Một bát nước chấm nhỏ bé mà lại có thể khiến tôi hạnh phúc và bình yên như thế.
Trang ơi (hãy cho phép tôi được gọi tên cô như thế nhé, tự dưng hôm nay cái trái tim nhợn của tôi nó mong manh quá. Tôi chỉ muốn cất tiếng gọi ai đó bằng tên như thế để cái sự thân mật và thiết tha ấy có thể ve vuốt cho cái trái tim nhợn mong manh vì chưa được cho vào nồi của tôi). Trang ơi, cô có biết vì sao đây sẽ là một cái thư dài rất dài không, vì với cái đầu óc hiện tại đao đần của mình, tôi đã phải nghĩ ra một cách để làm sao có thể nhớ được những chuyện tôi muốn kể cho cô, để khi ngồi vào bàn não tôi không trở nên trống rỗng. Đó là mỗi khi có một chuyện gì hay ho xảy đến mà tôi muốn chia sẻ với cô, là tôi sẽ ngay lập tức ghi chú lại trên màn hình máy tính để nhắc nhở bản thân mình. Và tôi thấy là, thật ra, đời sống này cũng đâu phải là nhạt nhẽo như tôi vẫn nghĩ. Cho dù cả ngày chẳng có chuyện gì lạ lùng xảy ra với tôi, nhưng chỉ cần để ý một chút thôi, thì những chuyện của người khác cũng có thể phả vào cuộc sống của tôi thật nhiều màu sắc.
Như chuyện hôm nay tôi chứng kiến khi vừa bước ra khỏi thang máy tầng 5 Vincom chẳng hạn. Lúc đó, khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy ở tầng 5 của Vincom, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang hôn nhau. Hai đứa ấy nó còn trẻ lắm. Tôi nghĩ nó chỉ khoảng lớp 10, và dù tôi không hề nhìn vào mặt bọn nó, nhưng tôi biết rằng bọn chúng là những đứa rất đẹp trai và xinh gái. Lần đầu tiên tôi thấy một cái hôn ở khoảng cách gần như thế. Và mặc dù nó ngay lập tức chấm dứt khi tôi vừa bước ra, nhưng tôi thấy nụ hôn ấy nó ngọt ngào quá cô ạ. Lúc đó, tôi đã xúc động đến nỗi mỉm cười như một con điên. Tôi kệ mẹ cái lý thuyết tôn trọng người khác bằng cách không làm những điều riêng tư ở nơi công cộng, tôi chỉ biết rằng đó là nụ hôn đẹp nhất, tinh khiết nhất mà tôi từng thấy. Một nụ hôn vụng về dở dang của tuổi trẻ nơi cạnh thang máy, một nụ hôn không hề mang dục vọng chiếm hữu ích kỷ, mà là một sự nâng niu cảm xúc quá đỗi đẹp đẽ và đáng yêu. Đó, đôi khi có những người những việc chẳng liên quan đến mình, nhưng cũng khiến mình hạnh phúc và xúc động ghê gớm. Và tôi tự hỏi, có ai đó đã từng nhìn thấy tôi trong một hình hài đáng yêu nào đó, làm những hành động điên rồ đáng yêu nào đó, và cũng từng mỉm cười vì tôi như thế hay chưa?
Ví dụ như hôm nay tôi mua một cái nhẫn phong cách gothic (đấy là tôi nghe cái con bé mua nhẫn cùng tôi bảo thế) có mặt là một bông hồng. Bình thường, vốn tôi chẳng thích các loại vòng vèo nhẫn nhiếc hoa tai hoa chân rườm rà, nhưng tôi muốn mua cho cô một đôi hoa tai, nên tôi đã sà xuống ngồi lục lọi cái mớ phụ kiện lấp lánh ấy. Và con bé làm cùng bảo tôi hãy mua cái nhẫn ấy, vì đấy là nhẫn đôi, tôi và nó hãy cùng đeo nhẫn. Và tôi đã mua. Nhưng thực sự là khi mua xong tôi thấy nó cũng đẹp lắm. Sau khi đeo nó vào tay, tôi thực sự thấy nó đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi đã dành hàng phút liền để ngắm nghía cái nhẫn ấy trên ngón áp út của tôi. Lúc dừng đèn đỏ trên đường đi về nhà, tôi cứ nhìn vào bàn tay trái của mình, nơi cái nhẫn nhỏ bé xinh đẹp đang ngủ ngon và lặng lẽ làm đẹp cho thế giới bằng cái vẻ đẹp cổ điển bí ẩn của mình. Lúc đó tôi mới hiểu vì sao phu nữ lại thích làm đẹp như thế. Khi ngắm cái đẹp, tôi thấy thật yên bình. Và lúc dừng đèn đỏ ấy, tôi cứ tự hỏi liệu có một ai đó có nhìn thấy cái nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh trên tay tôi và thấy yên bình như thế hay không.
Trang ơi, câu chuyện mà cô kể về cái màn cầu hôn bốc đồng lãng mạn của đứa bạn cô ấy, thật sự qua câu chữ của cô, nó hiện lên đẹp và đáng ngưỡng mộ lắm. Màn cầu hôn ấy mang trong mình sự điên rồ của tuổi trẻ mà tôi luôn khao khát. Có một lần, khi BD88 ngày xưa chở tôi đi lòng vòng trên đường vào giữa đêm, tôi đã gợi ý cho nó về việc phóng xe đi xuống Hải Phòng ngay lúc ấy, nhưng nó đã không làm. Tiên sư, sự điên rồ của bọn cung Lửa chỉ dừng lại ở mức trẻ con và bồng bột, còn bước ra khỏi cái vòng an toàn của trường mẫu giáo để đối mặt với những điều thú vị của vùng trời rộng lớn kia thì nó không dám. Đến đây, tự dưng tôi nghĩ đến một bộ phim mà tôi nhắc tới đã rất nhiều lần là "What happened in Bali". Sự thiếu bản lĩnh của bọn cung Lửa chính là lý do vì sao anh Jo In Sung dù si mê chị Ha Ji Won như điếu đổ, cũng không dám từ bỏ gia đình và sự ấm êm của mình để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Và dù tôi không biết con bạn cô là ai, mặt mũi vuông tròn méo dẹt ra sao, thằng chồng sắp cưới của nó là đứa như thế nào, nhưng tôi thật lòng cầu chúc cho bọn nó một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Cô biết không, khi cô viết rằng "Chị có trái tim quý giá mà trên đời này đéo ai có đc đâu", tôi cảm thấy hạnh phúc vãi tè. Thật thích khi được khen như thế. Tôi đếch quan tâm rằng có phải cô đang nịnh hót tôi để cầu mong một lá thư thật dài hay không, nhưng tôi sẽ tin. Vì dù tôi đã làm nhiều điều chẳng mấy tốt đẹp trong cuộc đời, nhưng tự bản thân tôi lúc nào cũng thấy trong trái tim nhợn của mình luôn có một góc chảnh chó thánh thiện như một thiên thần. Ví dụ như chuyện lọ đường hôm nay chẳng hạn. Chuyện là lũ kiến chó má đã tìm cách lẻn vào ăn vụng đường của tôi rồi rủ nhau sống luôn trong đấy. Lúc pha nước chấm, tôi cầm lọ đường lên và định bụng sẽ đổ toàn bộ đường xuống bồn cầu rồi giật nước cho trôi hết đi. Nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại nghĩ đến lũ kiến khốn kiếp tội nghiệp. Tôi nghĩ rằng với số đường này, bọn nó sẽ không phải lặn lội đường xa đi kiếm ăn vất vả nữa. Thế là tôi đi ra bếp, đổ toàn bộ số đường ấy vào một cái bát và để đấy cho bọn kiến kia ăn dần. Mẹ kiếp, nếu tôi biết hang ổ của lũ kiến kia ở đâu, hẳn tôi sẽ mang đường ra đó đổ cho bọn nó luôn.
Dù còn một vài điều đã ghi chú mà tôi chưa kịp viết để biến lá thư này thành một lá thư dài kỉ lục, nhưng đầu tôi đã khá đau, và tốc độ viết đã giảm hẳn, câu chữ đã bắt đầu chạy trốn hết cả, nên tôi xin phép dừng lại ở đây.
Chúc cô đọc thư vui vẻ.
Nhợn nhân hậu.
(Bức thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 10.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your Father")
Tôi quả thực không muốn viết một cái thư ngắt quãng. Tôi quả thực rất muốn ngồi vào bàn viết thư cho cô khi mọi việc đã xong xuôi và tâm trí thật thảnh thơi để câu chữ từ từ ào ạt tuôn ra. Nhưng tôi lại phải ngồi vào bàn bây giờ để mà bắt đầu lá thư cho cô khi biết rằng chỉ mấy phút nữa thôi tôi sẽ phải ra dở nồi cá đang kho lên xem nó đã sắp cháy chưa. Rồi sau đó, khi biết rằng nó chưa có nguy cơ cháy, tôi sẽ lại bàn ung dung ngồi tiếp. Tôi phải viết cho cô ngắt quãng, vì như cô biết rồi đấy, tôi đang kho cá. Mà việc chờ đợi cái nồi cá kho cạn nước thật là một việc tẻ nhạt vô cùng. Thế nên tôi phải viết một cái thư ngắt quãng cho cô trong mùi cá thơm nức khắp phòng đây.
Để mở đầu câu chuyện cho bức thư kể lể mà tôi nghĩ là sẽ dài kỉ lục loằng ngoằng như rau muống leo giàn hôm nay, tôi xin được vào thẳng luôn vấn đề vì sao (đi xem nồi cá kho đã) tôi lại không nghĩ rằng lá thư của cô lủng củng. Tôi thấy nó thật thi vị và tinh tế. Nhất là cái chuyện chai dầu gội đầu sữa tắm ấy. Bởi vì cái cách mà chúng ta kể những câu chuyện nhạt nhẽo kiểu đó, nó y như việc lão Murakami kể về cái móng tay của Aomame trong 1Q84 vậy. Tôi thích cách ổng mô tả những (ngửi thấy mùi cá sắp cháy, đi xem đã) (vừa đi xem nồi cá về, đã cạn nước, viết nốt câu này tôi sẽ dừng đi ăn cơm), tôi thích cách ổng mô tả cảnh những thằng nhân vật chính nấu súp miso, cách bọn nó từ từ chậm rãi chế biến những nguyên liệu cho món súp dở ẹc đấy, rất giản dị nhưng vô cùng tinh tế và đẹp đẽ. Càng lớn tuổi, tôi càng cảm thấy thích những chi tiết tủn mủn và vụn vặt hiện ra trong những trang sách. Điều đó khiến tôi có cảm giác cái đứa nhân vật đó đang sống một cuộc đời thực sự, ăn, ngủ, ỉa, đái, lèm bèm làu bàu với cuộc đời như chúng ta chứ không nói những câu đao to búa lớn nhằm lên mặt dạy đời hay dạy thằng con nào cả. Tôi nhớ có một lần xem một bộ phim Trung Quốc đã lâu lắm rồi, tên là "Không về nhà" (Thật ra tôi đọc thấy tên tiếng Trung của nó là "Bu xiang hui jia" - "Không muốn về nhà", nhưng chả hiểu sao bọn VTV3 lại dịch như thế - tôi viết câu chú thích này với mục đích khoe khoang rằng mình có biết một chút tiếng Trung đó, gian xảo hem), đó là một bộ phim bình thường lắm, với dàn diễn viên cũng hết sức bình thường và không có gì nổi bật ngoài chị Hàn Tuyết xinh gái. Bộ phim kể về một người đàn ông trung lưu trung tuổi, là một nhân viên công chức nhà nước, có một vợ một con, vướng vào lưới tình với một cô gái trẻ giàu có xinh đẹp là chị Hàn Tuyết đóng. Nghe chẳng có gì thú vị đúng không? Nhưng tôi lại thích cái phim này lắm. Và nhân vật mà tôi thích nhất trong cái phim gia đình rất đỗi bình thường này lại là mụ vợ già tẻ nhạt khó tính suốt ngày cằn nhằn chồng con về việc nọ việc kia của lão nhân vật chính kia. Tôi không thích chị ta dưới góc độ con người, mà tôi thích chị ta dưới góc độ nhân vật. Vì tôi thấy chị ta thực quá. Kịch bản xây dựng chị ta tinh tế quá. Cũng không biết là từ đó trở đi hay sao ấy, tôi đã bắt đầu thích những thứ tủn mủn vụn vặt trong đời sống. Cô thử nghĩ mà xem, "Ba gã cùng thuyền" toàn nói về những thứ vặt vãnh thôi mà đúng không? Mà chúng ta thì thích nó như điên.
Và lão Murakami ấy, tự dưng hôm nay tôi nghĩ lão ta là gay cô ạ. Vì làm thế quái nào mà lão lại hiểu về phụ nữ chúng ta đến từng cảm xúc tinh tế vô ngần như thế cơ chứ? Làm thế quái nào mà trong Biên niên ký chim văn dây cót lão có thể mô tả cơn đau bụng kinh của một đứa con gái nó khủng khiếp như thế nào cơ chứ. Và những thằng nhân vật nam chính, hiện thân của lão, thì lại tinh tế và hiền lành đến mức biến mất cả nam tính. Huhu, đừng buồn vì tôi không thích thằng Toru nhé. Tôi chẳng bao giờ muốn một đứa con gái giống Midori như cô lại yêu một thằng như Toru cả đâu.
(Tôi đi ăn đây).
Tôi đã ăn xong. Cá kho khá ngon dù nó không ngon như tôi tưởng tượng. Trong bữa ăn gần đây của tôi thường xuyên có món rau luộc. Lý do không phải là vì tôi thích món rau luộc (dù đúng là tôi thích), mà là vì dạo gần đây tôi thích làm nước mắm tỏi ớt. Cô biết không, mỗi lúc làm cái thứ nước chấm tinh tế đó, tôi thấy mình như đang sáng tác một tác phẩm nghệ thuật gì đó to lớn lắm. Tôi thích cái cảm giác yên bình lúc bóc tỏi, đập nát nó, băm nó thành những khối tỏi nhỏ li ti rồi trộn với những lát ớt xinh xắn mới được cắt xong, cho tất cả tỏi và ớt vào cái bát thủy tinh bé xíu, cho một chút đường vào, rồi một chút nước mắm, một lượng nước lọc vừa phải (tôi luôn luôn quên mua chanh). Lúc cầm đũa khấy đều tất cả bọn chúng với nhau để tạo thành một dung dịch ngòn ngọt mằn mặn cay cay, tôi thấy đời sống của mình thật là lãng mạn. Cô có thấy kỳ diệu không? Một bát nước chấm nhỏ bé mà lại có thể khiến tôi hạnh phúc và bình yên như thế.
Trang ơi (hãy cho phép tôi được gọi tên cô như thế nhé, tự dưng hôm nay cái trái tim nhợn của tôi nó mong manh quá. Tôi chỉ muốn cất tiếng gọi ai đó bằng tên như thế để cái sự thân mật và thiết tha ấy có thể ve vuốt cho cái trái tim nhợn mong manh vì chưa được cho vào nồi của tôi). Trang ơi, cô có biết vì sao đây sẽ là một cái thư dài rất dài không, vì với cái đầu óc hiện tại đao đần của mình, tôi đã phải nghĩ ra một cách để làm sao có thể nhớ được những chuyện tôi muốn kể cho cô, để khi ngồi vào bàn não tôi không trở nên trống rỗng. Đó là mỗi khi có một chuyện gì hay ho xảy đến mà tôi muốn chia sẻ với cô, là tôi sẽ ngay lập tức ghi chú lại trên màn hình máy tính để nhắc nhở bản thân mình. Và tôi thấy là, thật ra, đời sống này cũng đâu phải là nhạt nhẽo như tôi vẫn nghĩ. Cho dù cả ngày chẳng có chuyện gì lạ lùng xảy ra với tôi, nhưng chỉ cần để ý một chút thôi, thì những chuyện của người khác cũng có thể phả vào cuộc sống của tôi thật nhiều màu sắc.
Như chuyện hôm nay tôi chứng kiến khi vừa bước ra khỏi thang máy tầng 5 Vincom chẳng hạn. Lúc đó, khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy ở tầng 5 của Vincom, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang hôn nhau. Hai đứa ấy nó còn trẻ lắm. Tôi nghĩ nó chỉ khoảng lớp 10, và dù tôi không hề nhìn vào mặt bọn nó, nhưng tôi biết rằng bọn chúng là những đứa rất đẹp trai và xinh gái. Lần đầu tiên tôi thấy một cái hôn ở khoảng cách gần như thế. Và mặc dù nó ngay lập tức chấm dứt khi tôi vừa bước ra, nhưng tôi thấy nụ hôn ấy nó ngọt ngào quá cô ạ. Lúc đó, tôi đã xúc động đến nỗi mỉm cười như một con điên. Tôi kệ mẹ cái lý thuyết tôn trọng người khác bằng cách không làm những điều riêng tư ở nơi công cộng, tôi chỉ biết rằng đó là nụ hôn đẹp nhất, tinh khiết nhất mà tôi từng thấy. Một nụ hôn vụng về dở dang của tuổi trẻ nơi cạnh thang máy, một nụ hôn không hề mang dục vọng chiếm hữu ích kỷ, mà là một sự nâng niu cảm xúc quá đỗi đẹp đẽ và đáng yêu. Đó, đôi khi có những người những việc chẳng liên quan đến mình, nhưng cũng khiến mình hạnh phúc và xúc động ghê gớm. Và tôi tự hỏi, có ai đó đã từng nhìn thấy tôi trong một hình hài đáng yêu nào đó, làm những hành động điên rồ đáng yêu nào đó, và cũng từng mỉm cười vì tôi như thế hay chưa?
Ví dụ như hôm nay tôi mua một cái nhẫn phong cách gothic (đấy là tôi nghe cái con bé mua nhẫn cùng tôi bảo thế) có mặt là một bông hồng. Bình thường, vốn tôi chẳng thích các loại vòng vèo nhẫn nhiếc hoa tai hoa chân rườm rà, nhưng tôi muốn mua cho cô một đôi hoa tai, nên tôi đã sà xuống ngồi lục lọi cái mớ phụ kiện lấp lánh ấy. Và con bé làm cùng bảo tôi hãy mua cái nhẫn ấy, vì đấy là nhẫn đôi, tôi và nó hãy cùng đeo nhẫn. Và tôi đã mua. Nhưng thực sự là khi mua xong tôi thấy nó cũng đẹp lắm. Sau khi đeo nó vào tay, tôi thực sự thấy nó đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi đã dành hàng phút liền để ngắm nghía cái nhẫn ấy trên ngón áp út của tôi. Lúc dừng đèn đỏ trên đường đi về nhà, tôi cứ nhìn vào bàn tay trái của mình, nơi cái nhẫn nhỏ bé xinh đẹp đang ngủ ngon và lặng lẽ làm đẹp cho thế giới bằng cái vẻ đẹp cổ điển bí ẩn của mình. Lúc đó tôi mới hiểu vì sao phu nữ lại thích làm đẹp như thế. Khi ngắm cái đẹp, tôi thấy thật yên bình. Và lúc dừng đèn đỏ ấy, tôi cứ tự hỏi liệu có một ai đó có nhìn thấy cái nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh trên tay tôi và thấy yên bình như thế hay không.
Trang ơi, câu chuyện mà cô kể về cái màn cầu hôn bốc đồng lãng mạn của đứa bạn cô ấy, thật sự qua câu chữ của cô, nó hiện lên đẹp và đáng ngưỡng mộ lắm. Màn cầu hôn ấy mang trong mình sự điên rồ của tuổi trẻ mà tôi luôn khao khát. Có một lần, khi BD88 ngày xưa chở tôi đi lòng vòng trên đường vào giữa đêm, tôi đã gợi ý cho nó về việc phóng xe đi xuống Hải Phòng ngay lúc ấy, nhưng nó đã không làm. Tiên sư, sự điên rồ của bọn cung Lửa chỉ dừng lại ở mức trẻ con và bồng bột, còn bước ra khỏi cái vòng an toàn của trường mẫu giáo để đối mặt với những điều thú vị của vùng trời rộng lớn kia thì nó không dám. Đến đây, tự dưng tôi nghĩ đến một bộ phim mà tôi nhắc tới đã rất nhiều lần là "What happened in Bali". Sự thiếu bản lĩnh của bọn cung Lửa chính là lý do vì sao anh Jo In Sung dù si mê chị Ha Ji Won như điếu đổ, cũng không dám từ bỏ gia đình và sự ấm êm của mình để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Và dù tôi không biết con bạn cô là ai, mặt mũi vuông tròn méo dẹt ra sao, thằng chồng sắp cưới của nó là đứa như thế nào, nhưng tôi thật lòng cầu chúc cho bọn nó một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Cô biết không, khi cô viết rằng "Chị có trái tim quý giá mà trên đời này đéo ai có đc đâu", tôi cảm thấy hạnh phúc vãi tè. Thật thích khi được khen như thế. Tôi đếch quan tâm rằng có phải cô đang nịnh hót tôi để cầu mong một lá thư thật dài hay không, nhưng tôi sẽ tin. Vì dù tôi đã làm nhiều điều chẳng mấy tốt đẹp trong cuộc đời, nhưng tự bản thân tôi lúc nào cũng thấy trong trái tim nhợn của mình luôn có một góc chảnh chó thánh thiện như một thiên thần. Ví dụ như chuyện lọ đường hôm nay chẳng hạn. Chuyện là lũ kiến chó má đã tìm cách lẻn vào ăn vụng đường của tôi rồi rủ nhau sống luôn trong đấy. Lúc pha nước chấm, tôi cầm lọ đường lên và định bụng sẽ đổ toàn bộ đường xuống bồn cầu rồi giật nước cho trôi hết đi. Nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại nghĩ đến lũ kiến khốn kiếp tội nghiệp. Tôi nghĩ rằng với số đường này, bọn nó sẽ không phải lặn lội đường xa đi kiếm ăn vất vả nữa. Thế là tôi đi ra bếp, đổ toàn bộ số đường ấy vào một cái bát và để đấy cho bọn kiến kia ăn dần. Mẹ kiếp, nếu tôi biết hang ổ của lũ kiến kia ở đâu, hẳn tôi sẽ mang đường ra đó đổ cho bọn nó luôn.
Dù còn một vài điều đã ghi chú mà tôi chưa kịp viết để biến lá thư này thành một lá thư dài kỉ lục, nhưng đầu tôi đã khá đau, và tốc độ viết đã giảm hẳn, câu chữ đã bắt đầu chạy trốn hết cả, nên tôi xin phép dừng lại ở đây.
Chúc cô đọc thư vui vẻ.
Nhợn nhân hậu.
(Bức thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 10.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your Father")
Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014
Tớ yêu cậu đủ để toàn bộ hổ báo trên thế giới chảy ra thành bơ
*Chị Ngọc ơi,
Sáng hôm nay em xem một clip đẹp quá. Nó là đoạn nhạc "Yesterday when I was young" trong phim khỉ gió nào đó mà Lee Byung Hun là một thằng có nụ cười đẹp trai khủng khiếp, còn Soo Ae là cô gái mong manh sương khói như bước ra từ thế giới nào đó toàn những màu sắc rực rỡ dịu dàng vậy. Chị đã xem phim này chưa? Ôi tình bạn ơi! Em nghĩ Lee Byung Hun là thằng đẹp trai nhất Hàn Quốc mất. Em đoán chừng đây là bộ phim tình cảm có mô típ muôn thuở đau lòng, hai nhân vật chính yêu nhau vãi đái nhưng hem đến được với nhau. Tình yêu ấy vừa trong trắng, vừa đớn đau dữ dội. Và cuối cùng, tất cả chỉ còn lại là những hoài niệm day dứt suốt cuộc đời. Mẹ kiếp, cứ thấy ánh mắt chúng nó là tim gà của em lại nhói lên một cơn đĩ đượi. Em muốn xem phim ấy ngay lập tức. Và em cũng đã thèm yêu kinh khủng. Tại sao mấy nhân vật trong phim và văn thơ chúng nó lại "có tâm hồn" như thế, sao tất cả con người trên đời này đều không như phim để em tha hồ lựa chọn chứ, tại sao thực tế cuộc sống lại tống vào họng em toàn bọn xôi thịt nhan nhản như thế? Em hận! Mấy thằng cha em gặp đều cho em cảm giác chúng nó mang bóng dáng tẻ nhạt vãi tè của thằng bồ con Midori là sao? Suy nghĩ của em hạn hẹp vãi tè. Huhu.
Tối qua, trong cơn say nước chè sến sẩm, em đã ngồi đọc lại Rừng Na Uy, đoạn Midori tỏ tình với Toru, thế là em xúc động đến phát khóc. Em đã đọc đoạn ấy nhiều lần, nhưng rõ ràng là tác dụng của nước chè đã khiến em thấy đoạn hội thoại ấy tuyệt vời và đẹp đẽ đến nao lòng. Thật là một xúc cảm mãnh liệt.
Tình yêu bố láo của hai đứa nó là thứ vô cùng thuần khiết. Chỉ có bọn đéo biết đọc mới coi thường những câu chuyện của hai đứa nó rồi khinh bỉ rằng đó là dâm dục. Từ lâu, em vẫn mong mình được yêu một cách thuần khiết như thế. Hai đứa sẽ cùng xem phim con heo với nhau, nhưng thằng cha ấy sẽ chẳng buồn để ý đến những chi tiết lặp đi lặp lại trong phim, mà chỉ chăm chú ngắm một đứa đáng yêu như em thôi. Chúng em sẽ nói những chuyện tục tĩu, nhưng em có thể yên tâm bên nó, dúi đầu vào ngực nó mà ngủ ngon lành như con cún, sau đó nó sẽ dậy đọc sách. Thật là ngốc nghếch đúng không, nhưng chính là em đã mỉm cười hạnh phúc khi thấy bọn chúng ngốc nghếch như thế đấy. Chúng em sẽ làm tình bằng tình yêu và lí trí, bằng khao khát được giao tiếp với nhau chứ không phải chỉ đơn thuần bằng sự dẫn dắt của hóc môn tình dục và mục đích duy trì nòi giống. Ôi! Nhưng ai có thể yêu em như thế chứ? Chỉ có con bò Toru thôi.
"Nào, nói gì với tớ đi chứ," Midori nói, vùi mặt vào ngực tôi.
"Cậu muốn tớ nói gì đây?"
"Gì cũng được. Cái gì làm tớ thích ấy."
"Cậu thật xinh," tôi nói.
"Midori," cô nói. "Nói tên tớ ấy."
"Cậu thật xinh, Midori à," tôi chỉnh lại.
"Thật xinh nghĩa là sao?"
"Xinh đến nỗi núi non mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi."*
(Trích lá thư điện tử cô Trang gửi cô Ngọc ngày 09.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your father")
Sáng hôm nay em xem một clip đẹp quá. Nó là đoạn nhạc "Yesterday when I was young" trong phim khỉ gió nào đó mà Lee Byung Hun là một thằng có nụ cười đẹp trai khủng khiếp, còn Soo Ae là cô gái mong manh sương khói như bước ra từ thế giới nào đó toàn những màu sắc rực rỡ dịu dàng vậy. Chị đã xem phim này chưa? Ôi tình bạn ơi! Em nghĩ Lee Byung Hun là thằng đẹp trai nhất Hàn Quốc mất. Em đoán chừng đây là bộ phim tình cảm có mô típ muôn thuở đau lòng, hai nhân vật chính yêu nhau vãi đái nhưng hem đến được với nhau. Tình yêu ấy vừa trong trắng, vừa đớn đau dữ dội. Và cuối cùng, tất cả chỉ còn lại là những hoài niệm day dứt suốt cuộc đời. Mẹ kiếp, cứ thấy ánh mắt chúng nó là tim gà của em lại nhói lên một cơn đĩ đượi. Em muốn xem phim ấy ngay lập tức. Và em cũng đã thèm yêu kinh khủng. Tại sao mấy nhân vật trong phim và văn thơ chúng nó lại "có tâm hồn" như thế, sao tất cả con người trên đời này đều không như phim để em tha hồ lựa chọn chứ, tại sao thực tế cuộc sống lại tống vào họng em toàn bọn xôi thịt nhan nhản như thế? Em hận! Mấy thằng cha em gặp đều cho em cảm giác chúng nó mang bóng dáng tẻ nhạt vãi tè của thằng bồ con Midori là sao? Suy nghĩ của em hạn hẹp vãi tè. Huhu.
Tối qua, trong cơn say nước chè sến sẩm, em đã ngồi đọc lại Rừng Na Uy, đoạn Midori tỏ tình với Toru, thế là em xúc động đến phát khóc. Em đã đọc đoạn ấy nhiều lần, nhưng rõ ràng là tác dụng của nước chè đã khiến em thấy đoạn hội thoại ấy tuyệt vời và đẹp đẽ đến nao lòng. Thật là một xúc cảm mãnh liệt.
Tình yêu bố láo của hai đứa nó là thứ vô cùng thuần khiết. Chỉ có bọn đéo biết đọc mới coi thường những câu chuyện của hai đứa nó rồi khinh bỉ rằng đó là dâm dục. Từ lâu, em vẫn mong mình được yêu một cách thuần khiết như thế. Hai đứa sẽ cùng xem phim con heo với nhau, nhưng thằng cha ấy sẽ chẳng buồn để ý đến những chi tiết lặp đi lặp lại trong phim, mà chỉ chăm chú ngắm một đứa đáng yêu như em thôi. Chúng em sẽ nói những chuyện tục tĩu, nhưng em có thể yên tâm bên nó, dúi đầu vào ngực nó mà ngủ ngon lành như con cún, sau đó nó sẽ dậy đọc sách. Thật là ngốc nghếch đúng không, nhưng chính là em đã mỉm cười hạnh phúc khi thấy bọn chúng ngốc nghếch như thế đấy. Chúng em sẽ làm tình bằng tình yêu và lí trí, bằng khao khát được giao tiếp với nhau chứ không phải chỉ đơn thuần bằng sự dẫn dắt của hóc môn tình dục và mục đích duy trì nòi giống. Ôi! Nhưng ai có thể yêu em như thế chứ? Chỉ có con bò Toru thôi.
"Nào, nói gì với tớ đi chứ," Midori nói, vùi mặt vào ngực tôi.
"Cậu muốn tớ nói gì đây?"
"Gì cũng được. Cái gì làm tớ thích ấy."
"Cậu thật xinh," tôi nói.
"Midori," cô nói. "Nói tên tớ ấy."
"Cậu thật xinh, Midori à," tôi chỉnh lại.
"Thật xinh nghĩa là sao?"
"Xinh đến nỗi núi non mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi."*
(Trích lá thư điện tử cô Trang gửi cô Ngọc ngày 09.09.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your father")
Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014
Viết vội cho những người yêu
Trời lúc mưa lúc nắng, dở dở hâm hâm như bao đời nay ổng/ bả vẫn thế. Trong tâm trạng đao đần vô cùng vì nghe đi nghe lại một bài hát buồn, tôi dành cả buổi sáng để nhìn lại cái hành trình 5 năm trên Fuckbook của mình. Cứ như thể tôi được gặp lại những mình khác của nhiều năm trước.
Tôi nghĩ rằng khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ trước tới giờ trên Fb này là tầm này năm ngoái, mở rộng ra là nửa cuối của năm 2013, đó là khoảng thời gian mà tôi có nhiều sự giao tiếp nhất với anh Nguyễn Thế Hoàng Linh, và bị choáng ngợp bởi sự tự do và sáng tạo trong tư tưởng cũng như thơ ca của ảnh. Thời gian quen biết ảnh là thời gian mà tôi có nhiều cực khoái nhất về mặt thẩm mỹ trong ngôn từ, đến nỗi, tôi đã nghĩ rằng, mình còn yêu ảnh nhiều hơn cả người yêu đương thời lúc đó. Lúc đó tôi nghĩ rằng, họ là hai người đàn ông mà tôi không thể tìm người thay thế trong đời.
Đó là vì tôi không biết rằng, một ngày tôi sẽ gặp được cậu, người có thể thay thế cùng lúc được cả hai.
Tôi nghĩ rằng khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ trước tới giờ trên Fb này là tầm này năm ngoái, mở rộng ra là nửa cuối của năm 2013, đó là khoảng thời gian mà tôi có nhiều sự giao tiếp nhất với anh Nguyễn Thế Hoàng Linh, và bị choáng ngợp bởi sự tự do và sáng tạo trong tư tưởng cũng như thơ ca của ảnh. Thời gian quen biết ảnh là thời gian mà tôi có nhiều cực khoái nhất về mặt thẩm mỹ trong ngôn từ, đến nỗi, tôi đã nghĩ rằng, mình còn yêu ảnh nhiều hơn cả người yêu đương thời lúc đó. Lúc đó tôi nghĩ rằng, họ là hai người đàn ông mà tôi không thể tìm người thay thế trong đời.
Đó là vì tôi không biết rằng, một ngày tôi sẽ gặp được cậu, người có thể thay thế cùng lúc được cả hai.
Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014
Mai mối
"Giờ tiếp đến chuyện của anh Lộc và ST91. Tiên sư hôm qua đi trên đường về sau cuộc hẹn lạ lùng với giai Sing, tôi đã nghĩ về một kịch bản phim hài tình cảm lãng mạn dựa trên câu chuyện tình của anh Lộc và ST91. Đại loại nhân vật nam chính lạnh lùng chảnh chó là anh Lộc sau khi xem lá số cho ST91, biết được đây là một lá số xúi quẩy nên đã tìm mọi cách để tránh xa em nó. Nhưng em nó, với sự mặt dày đáng yêu, và cả sự giúp đỡ của cái gọi là duyên phận, đã liên tục nhảy bổ vào đời anh bằng những tình huống trớ trêu mà tôi chưa nghĩ ra, và dần dần chinh phục trái tim chảnh chó của ảnh. Nhưng vốn chảnh chó, và biết trước lá số em nó xúi quẩy, ảnh không thể nào chấp nhận là ảnh thích một con bé như vậy. Ảnh tự an ủi mình rằng ảnh chỉ là một kẻ có trái tim nhân hậu bác ái vãi đái chuyên lo chuyện bao đồng. Và rồi, trong hành trình giúp đỡ cô gái xúi quẩy đi tìm lời giải đáp cho một bí mật phi thường nào đó, ảnh đã phải tự nguyền rủa bản thân vì không thể nào bỏ rơi cô. Mẹ kiếp, tôi tưởng tượng ra cảnh cuối phim, cái mặt láu cá biến thái của thằng nhân vật chính có mái tóc hơi bù xù đứng trên đường ray tàu hỏa ở một ngã ba (đéo liên quan đến anh Lộc, nhưng tôi đéo quan tâm), nhìn theo hình bóng của cô gái đi về phía những cái cây xanh mướt, ảnh tuôn ra một câu chửi thề để sỉ vả sự yếu đuối ngu ngốc của bản thân rồi quyết định bước về phía con đường mà cô đi. Huhu viết đến đây tôi cảm động vãi tè. Tôi ước chi anh Lộc và con bé kia sẽ yêu nhau thật đi để tôi có thêm tư liệu về cuộc tình lãng mạn bi thương này :((((("
(Trích lá thư điện tử gửi cô Trang ngày 14.08.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your father" của cô Trang và cô Ngọc)
(Trích lá thư điện tử gửi cô Trang ngày 14.08.2014, rút ra từ tuyển tập thư "How I met your father" của cô Trang và cô Ngọc)
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Viết dở
Tôi ngồi trong ánh hoàng hôn, cảm nhận mình nằm ngoài thực tại đang chảy xung quanh. Ánh sáng cuối ngày còn sót lại hắt lên bãi cỏ khiến khoảng không gian ấy sáng lên, như thể nỗi cô đơn chiếu xiên về thực tại từ một giấc mơ xa xôi.
Trên đường về, những ý nghĩ lơ lửng trong đầu tôi như muốn chạy trốn mà không cách nào thoát nổi. Tôi tự hỏi mình, tại sao đời sống của tôi lại quá vô vọng như vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Trên đường về, những ý nghĩ lơ lửng trong đầu tôi như muốn chạy trốn mà không cách nào thoát nổi. Tôi tự hỏi mình, tại sao đời sống của tôi lại quá vô vọng như vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Ước mơ mới
"Cô, tự dưng tôi thấy trời nóng vãi. Tôi vừa xem dự báo thời tiết và buồn mất một lúc khi đêm nay không có mưa uỳnh uỳnh như đêm qua. Tôi mò vào fb của bọn dự báo thời tiết, và cô biết điều ước mới nhất của tôi là gì không? Đó là được yêu một thằng cha dự báo thời tiết. Ý tôi là một thằng cha làm ở đài khí tượng và chuyên đi đo đạc lấy số liệu rồi phân tích chứ ứ phải dạng ưỡn ẹo trong bản tin thời tiết trên ti vi đâu. Mẹ kiếp, tôi nghĩ rằng thật là thích biết bao khi được yêu một thằng cha mà nắm tình hình trời đất gió mây trong lòng bàn tay như thế. Rồi mỗi ngày tôi sẽ hỏi nó, anh yêu ơi, tình hình giời đất hôm nay thế nào hả anh. Rồi nó sẽ nói, em yêu ơi, hôm nay trời sẽ đẹp vãi, đéo có mưa đâu, chúng ta hãy đi chơi đi. Rồi chúng tôi sẽ ung dung thoải mái đi chơi mà đéo lo bất cứ một chuyện gì như một cơn mưa bất chợt to như bò giáng xuống. Hoặc khi tôi đã quá mệt mỏi với mùa Đông u ám dài dằng dặc, tôi sẽ hỏi, anh yêu ơi, lúc nào thì có nắng hả anh. Nó sẽ nói, em yêu ơi, ngày mai là có nắng đẹp rồi, em hãy phởn lên đê. Ôi mẹ kiếp, thật là hạnh phúc và sung sướng."
(Trích thư gửi cô Trang ngày 17.08.2014 - rút ra từ tuyển tập thơ "How I met your father" của hai nữ thanh niên trí thức thành thị láo toét cô đơn đĩ đượi)
(Trích thư gửi cô Trang ngày 17.08.2014 - rút ra từ tuyển tập thơ "How I met your father" của hai nữ thanh niên trí thức thành thị láo toét cô đơn đĩ đượi)
Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014
Gió
Trên đường về, tôi đã nghĩ đến sự cô đơn của mình. Vào lúc ấy, tôi đã khao khát sự điên rồ phi logic của một chàng trai cung Nước và tự hỏi tại sao mình không quen chàng trai Song Ngư nào.
Ngày trước tôi hay đọc love story trên báo 2!, nhân vật chính là những cô nàng trẻ con và điên rồ, ập vào đời của những người đàn ông trưởng thành đa cảm như những cơn gió mùa hè sôi nổi và đầy màu sắc. Tôi thấy mình cũng điên rồ ngông cuồng giống những cô nàng ấy, và tôi khao khát được làm cơn gió tươi mát ập vào đời của người đàn ông trưởng thành nào đó, xoa dịu những vết thương mà người ấy đã mang trong cuộc chiến với cuộc đời và tình yêu.
Nhưng rốt cuộc, khi tôi gặp được một người đàn ông như thế, tôi thấy anh như một cái cây mùa Đông trụi lá. Tôi không nhìn thấy màu xanh ở anh. Anh bảo "Đời anh thảm lắm". Còn tôi, tôi thấy tâm hồn anh cũng thảm lắm.
Hóa ra, một người đàn ông huyền thoại mà tôi vẫn thường mong chờ là như vậy đấy. Một người đàn ông không có ước mơ, cũng giống một cái cây không có lá chỉ mong hút hết dưỡng chất dưới chân mình mà chẳng mảy may bận tâm đến việc hắt ra cho đời một chút oxy. Một người đàn ông từng trải, thông minh, giỏi giang, cô đơn, lãng mạn, hết mình vì tình yêu, nhưng xét trên phương diện con người thì thật là tẻ nhạt.
Vì thế, tôi đành làm một cơn gió độc lạnh lẽo bay đi.
Ngày trước tôi hay đọc love story trên báo 2!, nhân vật chính là những cô nàng trẻ con và điên rồ, ập vào đời của những người đàn ông trưởng thành đa cảm như những cơn gió mùa hè sôi nổi và đầy màu sắc. Tôi thấy mình cũng điên rồ ngông cuồng giống những cô nàng ấy, và tôi khao khát được làm cơn gió tươi mát ập vào đời của người đàn ông trưởng thành nào đó, xoa dịu những vết thương mà người ấy đã mang trong cuộc chiến với cuộc đời và tình yêu.
Nhưng rốt cuộc, khi tôi gặp được một người đàn ông như thế, tôi thấy anh như một cái cây mùa Đông trụi lá. Tôi không nhìn thấy màu xanh ở anh. Anh bảo "Đời anh thảm lắm". Còn tôi, tôi thấy tâm hồn anh cũng thảm lắm.
Hóa ra, một người đàn ông huyền thoại mà tôi vẫn thường mong chờ là như vậy đấy. Một người đàn ông không có ước mơ, cũng giống một cái cây không có lá chỉ mong hút hết dưỡng chất dưới chân mình mà chẳng mảy may bận tâm đến việc hắt ra cho đời một chút oxy. Một người đàn ông từng trải, thông minh, giỏi giang, cô đơn, lãng mạn, hết mình vì tình yêu, nhưng xét trên phương diện con người thì thật là tẻ nhạt.
Vì thế, tôi đành làm một cơn gió độc lạnh lẽo bay đi.
Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014
Show Hàng
(Bài ngày xưa trên yahoo 360. Tự dưng hôm nay nhớ ra. Đọc lại thấy vui vui. Mình ngày trước còn láo toét hơn cả bây giờ)
Rút kinh nghiệm của các bậc tiền bối mỗi lần show hàng quất cả mấy chục, thậm chí hàng trăm câu nhìn đau cả mắt (Như bé Na chơi luôn cả 72 câu thần thông quảng đại, vãi!) Tớ sẽ show hàng thật ngắn gọn súc tích dễ hiểu. Sau đây là cuộc giao lưu gặp gỡ giữa Ngọc Sầu và người hâm mộ.
- Shin trào, bạn khoẻ chứ?
- Mày rủa bà đấy à?
- Ặc, cho mọi người biết tên khai sinh nào?
- Hồ Hải Yến Ngọc (Tên đọc đau mồm chứ chả có ý nghĩa đíu gì cả đâu!)
- Giới tính?
- Mịa, thằng lào hỏi ngu thế ! Thế mày nghĩ bà là les chắc?
- Uây, hạ nhiệt đi ... Tự nhận xét về mình xem nào!
- Một thanh liên 8X mơ mộng và có nhiều hoài bão. Mi nhon, xin xắn, ngoan ngoãn, hiền lành, tốt bụng, thông minh, chăm chỉ, nhiều tài lẻ. Nhiều năm liền đạt danh hiệu cháu ngoan bác Hồ.
- Ô, có vẻ hoàn hảo nhỉ ?
- Ờ, nếu không kể cái tật không biết nói thật thì có lẽ đúng.
- Sở thích của bạn?
- Xem phim.
- Bạn có thích tiền không?
- Thế nhà mày đi chợ bằng lá mít à?
- Lúc buồn bạn thường làm gì?
- Ngắm zai đẹp.
- Mơ ước của bạn là gì?
- Làm được những bộ phim hài tình cảm mang tính giải trí cao.
- Thế còn gia đình?
- À, mơ lấy được thằng chồng đẹp zai tài giỏi, giàu có. Sinh 1 đàn con chạy lon ton cho vui cửa vui nhà.
- Thế bạn đã có người yêu chưa?
- Mịa nhà mày, cấm động chạm đến nỗi đau của bà nhá ! .... À không, đấy là vì tại tớ chưa gặp được ai xứng với mình thôi.
- Đã có chữ K nào chưa?
- Hỏi ngu bỏ mịa! Không lẽ bà Kiss con Mi Nô nhà bà ngoại à?
- Uhm, thế có nghĩa là chưa có 3 chữ X đúng không?
- 3 chữ X à? Cái gì thế?
- Nếu bây giờ được đi đến 1 nơi mơ ước, bạn sẽ đi đâu?
- Go home . Sắp xong chưa ?
- Câu cuối cùng nhá, bạn thấy tôi thế nào?
- Cút đi cho bà nhờ !
Rút kinh nghiệm của các bậc tiền bối mỗi lần show hàng quất cả mấy chục, thậm chí hàng trăm câu nhìn đau cả mắt (Như bé Na chơi luôn cả 72 câu thần thông quảng đại, vãi!) Tớ sẽ show hàng thật ngắn gọn súc tích dễ hiểu. Sau đây là cuộc giao lưu gặp gỡ giữa Ngọc Sầu và người hâm mộ.
- Shin trào, bạn khoẻ chứ?
- Mày rủa bà đấy à?
- Ặc, cho mọi người biết tên khai sinh nào?
- Hồ Hải Yến Ngọc (Tên đọc đau mồm chứ chả có ý nghĩa đíu gì cả đâu!)
- Giới tính?
- Mịa, thằng lào hỏi ngu thế ! Thế mày nghĩ bà là les chắc?
- Uây, hạ nhiệt đi ... Tự nhận xét về mình xem nào!
- Một thanh liên 8X mơ mộng và có nhiều hoài bão. Mi nhon, xin xắn, ngoan ngoãn, hiền lành, tốt bụng, thông minh, chăm chỉ, nhiều tài lẻ. Nhiều năm liền đạt danh hiệu cháu ngoan bác Hồ.
- Ô, có vẻ hoàn hảo nhỉ ?
- Ờ, nếu không kể cái tật không biết nói thật thì có lẽ đúng.
- Sở thích của bạn?
- Xem phim.
- Bạn có thích tiền không?
- Thế nhà mày đi chợ bằng lá mít à?
- Lúc buồn bạn thường làm gì?
- Ngắm zai đẹp.
- Mơ ước của bạn là gì?
- Làm được những bộ phim hài tình cảm mang tính giải trí cao.
- Thế còn gia đình?
- À, mơ lấy được thằng chồng đẹp zai tài giỏi, giàu có. Sinh 1 đàn con chạy lon ton cho vui cửa vui nhà.
- Thế bạn đã có người yêu chưa?
- Mịa nhà mày, cấm động chạm đến nỗi đau của bà nhá ! .... À không, đấy là vì tại tớ chưa gặp được ai xứng với mình thôi.
- Đã có chữ K nào chưa?
- Hỏi ngu bỏ mịa! Không lẽ bà Kiss con Mi Nô nhà bà ngoại à?
- Uhm, thế có nghĩa là chưa có 3 chữ X đúng không?
- 3 chữ X à? Cái gì thế?
- Nếu bây giờ được đi đến 1 nơi mơ ước, bạn sẽ đi đâu?
- Go home . Sắp xong chưa ?
- Câu cuối cùng nhá, bạn thấy tôi thế nào?
- Cút đi cho bà nhờ !
Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014
Thượng Đế
Không yêu anh thì em yêu ai
Nghe xong Thượng Đế thở dài quay đi
Hi hi
Hí hí
Hì hì
Hắn cười nhân loại bởi vì đáng yêu :x
***
khách hàng là Thượng Đế
mua một cái cầu chì
lắp vào đời tôi hỏng
xong ngồi cười hi hi.
(Hà Nội 4/8/14)
Những ngày này đang vui.
Nghe xong Thượng Đế thở dài quay đi
Hi hi
Hí hí
Hì hì
Hắn cười nhân loại bởi vì đáng yêu :x
***
khách hàng là Thượng Đế
mua một cái cầu chì
lắp vào đời tôi hỏng
xong ngồi cười hi hi.
(Hà Nội 4/8/14)
Những ngày này đang vui.
Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014
Cười
Lòng em thì buồn phát khóc
Mà mây trên trời cứ bay.
Đúng đó anh. Hôm nay em chỉ muốn khóc òa lên. Ôm một người đàn ông nào đó, và khóc òa lên.
Thế mà thay vào khóc, em lại ngồi đây và cười. Cười hoài.
***
Tim em đã xói mòn rồi
Nhưng tình yêu vẫn đâm chồi mọc lên
Câu trên sai một cái tên
Nhưng thôi kệ mẹ vì quên ngay mà
Em đúng là đồ đàn bà
Thế nên số mệnh định là yêu anh.
(Thật ra tình yêu phóng nhanh
Cho nên đèn đỏ không phanh kịp thời
Công an cũng chỉ đứng cười
Nên em
rơi mãi
vào
đời
của anh).
***
Có lẽ em sắp yêu một người mà mình chẳng nên yêu. Trong khi tình yêu lớn lao vô vọng đẹp đẽ cao cả ngàn năm có một dành cho anh thì vẫn lù lù ở đó. Chỉ có anh, bằng những xoa dịu của mình, là không làm tổn thương em.
Mà mây trên trời cứ bay.
Đúng đó anh. Hôm nay em chỉ muốn khóc òa lên. Ôm một người đàn ông nào đó, và khóc òa lên.
Thế mà thay vào khóc, em lại ngồi đây và cười. Cười hoài.
***
Tim em đã xói mòn rồi
Nhưng tình yêu vẫn đâm chồi mọc lên
Câu trên sai một cái tên
Nhưng thôi kệ mẹ vì quên ngay mà
Em đúng là đồ đàn bà
Thế nên số mệnh định là yêu anh.
(Thật ra tình yêu phóng nhanh
Cho nên đèn đỏ không phanh kịp thời
Công an cũng chỉ đứng cười
Nên em
rơi mãi
vào
đời
của anh).
***
Có lẽ em sắp yêu một người mà mình chẳng nên yêu. Trong khi tình yêu lớn lao vô vọng đẹp đẽ cao cả ngàn năm có một dành cho anh thì vẫn lù lù ở đó. Chỉ có anh, bằng những xoa dịu của mình, là không làm tổn thương em.
Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014
Thật ra thì mặt Ngọc Trinh trông đần
Nắng ơi Nắng đẹp vừa thôi
Tôi mải ngắm nắng quên đời thì sao?
Ngọc Trinh ngúng nguẩy đi vào
Tụi mình đều đẹp như nhao cả mà
Nói xong dắt Nắng đi ra
Mây đen ở lại
mưa sa
một đời.
Tôi mải ngắm nắng quên đời thì sao?
Ngọc Trinh ngúng nguẩy đi vào
Tụi mình đều đẹp như nhao cả mà
Nói xong dắt Nắng đi ra
Mây đen ở lại
mưa sa
một đời.
Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014
Mùi
Nãy đi trên đường Thụy Khuê, tự dưng ở đâu bay đến cái mùi nước xả vải thơm thơm ngai ngái mà mình từng dùng ở một thời điểm nào đó trong quá khứ. Lục tung cả não lên để tìm xem đó là năm nào. Năm đó đang yêu ai, thích ai. Đang vui hay đang buồn. Cười nhiều hay khóc nhiều. Cứ như thế, như thể thời gian ngưng đọng hay quay ngược lại (đếch cần biết, đau đầu lắm).
Đó, chỉ một thứ có tác động vật lý yếu ớt như mùi hương nước xả vải, mà còn khiến cho mình điên đảo như thế, bảo sao thiên hạ không ra rả hoài câu "Tình cũ không rủ cũng tới".
Đó, chỉ một thứ có tác động vật lý yếu ớt như mùi hương nước xả vải, mà còn khiến cho mình điên đảo như thế, bảo sao thiên hạ không ra rả hoài câu "Tình cũ không rủ cũng tới".
Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014
Thu
Mùa Hè là que cời lửa
Em cứ khóc
thương mình không còn nữa
Một sáng mai mùa Thu trèo qua cửa
Nín đi cưng
anh đã đến rồi nè.
Có lẽ trời đã chuyển Thu.
Còn tôi thì phát hiện ra mình bị nghiện bi kịch.
Em cứ khóc
thương mình không còn nữa
Một sáng mai mùa Thu trèo qua cửa
Nín đi cưng
anh đã đến rồi nè.
Có lẽ trời đã chuyển Thu.
Còn tôi thì phát hiện ra mình bị nghiện bi kịch.
Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014
Atlas Shrugged - Sự cực đoan của Ayn Rand
Đã đọc xong Atlas Shrugged. Mình bỏ qua một đoạn từ trang 932 đến 979, đoạn bài phát biểu của anh John Galt, vì mình cóc quan tâm tới lý thuyết hay triết học ở đây. Mình biết tỏng ảnh định nói gì rồi. Mình chỉ quan tâm tới những thay đổi về mặt vật lý và hóa học. Ý mình là, mình chỉ quan tâm tới những diễn biến tiếp theo trong hành động của các nhân vật mà thôi. Vì nó đã đi đến gần cuối rồi, và mình thì đang tò mò chết đi được.
Phải nói là mình ngưỡng mộ Ayn Rand. Dù mình không đồng ý với bà ở nhiều điểm, nhưng bà là tất cả những gì mà mình muốn hướng tới. Bà, trong mắt mình, có lẽ là người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh nhất trong lịch sử, là người phụ nữ duy nhất xây dựng được một hệ thống triết học cho riêng mình, với một hiểu biết phi thường về mọi lĩnh vực của đời sống, thể hiện qua những trang viết mạnh mẽ và logic. Bà tóm gọn tất cả cơ chế và hoạt động của mọi thứ trên trái đất, hình ảnh hóa chúng bằng những miêu tả đầy tính triết học và kỳ diệu. Kỳ diệu đến nỗi, một đứa vốn tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ như mình cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của những ngôn từ mà bà dùng để mô tả những chuyển động, những sự thối rữa, những sự lặng im...
Tuy nhiên, điều khiến Ayn Rand, cũng như lý thuyết của bà mất điểm trong mắt mình, đó chính là sự cực đoan đến mức lạnh lùng của bà và các nhân vật của bà.
Đầu tiên, bà xây dựng nhân vật anh hùng của mình lạnh lùng như những cỗ máy. Những người sống bằng những hệ thống luân lý và đạo đức của riêng mình, đánh giá con người và sự vật bằng thước đo của hệ thống luân lý và đạo đức đó, mặc kệ suy nghĩ và quan điểm của những người xung quanh.
Bởi họ suy nghĩ và hành xử như những cỗ máy, nên họ phủ nhận hoàn toàn những ảnh hưởng về mặt huyết thống trong quyết định và hành động của họ. Như việc Rank Rearden dửng dưng với cuộc sống của mẹ và em trai mình, chỉ vì họ nghĩ sai, quyết định sai và làm sai so với tiêu chuẩn đạo đức của ảnh. Mình biết là không nên đòi hỏi những cảm xúc thuộc về mặt sinh học, những cảm xúc liên quan đến sự ràng buộc của số phận cá nhân về mặt xã hội được miêu tả một cách chi tiết trong một cuốn sách mà, mỗi lời nói, mỗi hành động đều mang tính tượng trưng như cuốn sách này. Bởi ngay cả tình yêu ở đây cũng không hề bị ảnh hưởng bởi hormon hay bất cứ tác động vật lý hay hóa học nào từ ngoại cảnh, mà bởi lý trí. Sự thăng hoa tình yêu ở đây là sự làm tình giữa lý trí của hai con người - cỗ máy, chứ không phải là xác thịt và tâm hồn của hai cơ thể. Mình biết thế, nên mình không đòi hỏi Ayn Rand phải đả động gì đến một vấn đề vô cùng mang tính sinh học như huyết thống, thậm chí mình mong bà đừng. Nhưng bà đã, thế nên bà phải chấp nhận sự phản đối của mình.
Tính máy móc cực đoan trong hệ thống nhân vật của bà thể hiện rõ nét ở sự đề cao tính công bằng và phủ nhận sự từ thiện một cách tuyệt đối. Với Ayn Rand, mọi người phải được hưởng lợi hoàn toàn những sản phẩm mà năng lực sản xuất của họ tạo ra. Như vậy, có nghĩa là những người không may mắn có được năng lực sản xuất ở mức tối thiểu để duy trì sự sống, sẽ bị đào thải. Bà đòi hỏi một sự công bằng tuyệt đối trong sự phân phối sản phẩm. Có lẽ sự công bằng của bà chỉ bao quát trong phạm vi kinh tế chính trị, chứ không mang tính xã hội. Bởi bà phủ nhận sự từ thiện. Nếu sự phủ nhận của bà thực sự mang tính xã hội, thì có nghĩa sẽ không có những lớp học miễn phí dành cho những người kém may mắn để họ cải thiện năng lực sản xuất của bản thân. Những người kém may mắn sẽ không có cơ hội. Bởi Ayn Rand không coi năng lực là may mắn. Nhưng mình thì có.
Đối với mình, khi một người sinh ra với một khả năng tư duy và nhận thức tốt, thì đó là một sự may mắn. Cho dù trí thông mình ấy rơi vào anh ta là ngẫu nhiên hay sắp đặt, thì đó cũng là may mắn. Và việc anh ta lựa chọn có giúp đỡ những người kém may mắn hơn hay không, là một quyết định hoàn toàn cá nhân. Nó không do bất cứ hệ thống luân lý hay đạo đức nào phán xét. Chỉ có anh ta tự biết mà thôi.
Trong Atlas Shrugged, Ayn Rand cũng phủ nhận sự cần thiết của việc đóng thuế thu nhập và đề cao sự tự do thương mại tuyệt đối. Hy vọng là mình hiểu nhầm ý bà, bởi nếu hai điều này được thực hiện, thì sụp đổ và hỗn loạn là không thể tránh khỏi. Chính chúng ta đã đánh đổi một phần tự do để đổi lấy trật tự và an toàn mà ta nhận được từ nhà nước. Ta phải trả giá bằng một phần thu nhập mà ta kiếm được để duy trì khối tài sản mà ta có. Tất nhiên, tài sản càng to, thì tiền công bảo quản càng nhiều. Đóng thuế, là cần thiết, cũng giống như tự do thương mại tuyệt đối, là không thể, trừ khi nhân loại đều là những nhân vật phi thường lý trí như những nhân vật của Ayn Rand.
Trên đây chỉ là một số ít trong số những lỗ hổng mà Ayn Rand tạo ra trong mình trong suốt quá trình đọc. Nhưng cho dù mình không còn bị choáng ngợp như khi đọc Suối Nguồn, và đã có thể cắt nghĩa được những sự bất đồng quan điểm giữa mình và người phụ nữ thiên tài ấy, thì bà vẫn là một trong những nhà văn mà mình thích nhất.
(Hà Nội 04.05.2014)
Phải nói là mình ngưỡng mộ Ayn Rand. Dù mình không đồng ý với bà ở nhiều điểm, nhưng bà là tất cả những gì mà mình muốn hướng tới. Bà, trong mắt mình, có lẽ là người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh nhất trong lịch sử, là người phụ nữ duy nhất xây dựng được một hệ thống triết học cho riêng mình, với một hiểu biết phi thường về mọi lĩnh vực của đời sống, thể hiện qua những trang viết mạnh mẽ và logic. Bà tóm gọn tất cả cơ chế và hoạt động của mọi thứ trên trái đất, hình ảnh hóa chúng bằng những miêu tả đầy tính triết học và kỳ diệu. Kỳ diệu đến nỗi, một đứa vốn tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ như mình cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của những ngôn từ mà bà dùng để mô tả những chuyển động, những sự thối rữa, những sự lặng im...
Tuy nhiên, điều khiến Ayn Rand, cũng như lý thuyết của bà mất điểm trong mắt mình, đó chính là sự cực đoan đến mức lạnh lùng của bà và các nhân vật của bà.
Đầu tiên, bà xây dựng nhân vật anh hùng của mình lạnh lùng như những cỗ máy. Những người sống bằng những hệ thống luân lý và đạo đức của riêng mình, đánh giá con người và sự vật bằng thước đo của hệ thống luân lý và đạo đức đó, mặc kệ suy nghĩ và quan điểm của những người xung quanh.
Bởi họ suy nghĩ và hành xử như những cỗ máy, nên họ phủ nhận hoàn toàn những ảnh hưởng về mặt huyết thống trong quyết định và hành động của họ. Như việc Rank Rearden dửng dưng với cuộc sống của mẹ và em trai mình, chỉ vì họ nghĩ sai, quyết định sai và làm sai so với tiêu chuẩn đạo đức của ảnh. Mình biết là không nên đòi hỏi những cảm xúc thuộc về mặt sinh học, những cảm xúc liên quan đến sự ràng buộc của số phận cá nhân về mặt xã hội được miêu tả một cách chi tiết trong một cuốn sách mà, mỗi lời nói, mỗi hành động đều mang tính tượng trưng như cuốn sách này. Bởi ngay cả tình yêu ở đây cũng không hề bị ảnh hưởng bởi hormon hay bất cứ tác động vật lý hay hóa học nào từ ngoại cảnh, mà bởi lý trí. Sự thăng hoa tình yêu ở đây là sự làm tình giữa lý trí của hai con người - cỗ máy, chứ không phải là xác thịt và tâm hồn của hai cơ thể. Mình biết thế, nên mình không đòi hỏi Ayn Rand phải đả động gì đến một vấn đề vô cùng mang tính sinh học như huyết thống, thậm chí mình mong bà đừng. Nhưng bà đã, thế nên bà phải chấp nhận sự phản đối của mình.
Tính máy móc cực đoan trong hệ thống nhân vật của bà thể hiện rõ nét ở sự đề cao tính công bằng và phủ nhận sự từ thiện một cách tuyệt đối. Với Ayn Rand, mọi người phải được hưởng lợi hoàn toàn những sản phẩm mà năng lực sản xuất của họ tạo ra. Như vậy, có nghĩa là những người không may mắn có được năng lực sản xuất ở mức tối thiểu để duy trì sự sống, sẽ bị đào thải. Bà đòi hỏi một sự công bằng tuyệt đối trong sự phân phối sản phẩm. Có lẽ sự công bằng của bà chỉ bao quát trong phạm vi kinh tế chính trị, chứ không mang tính xã hội. Bởi bà phủ nhận sự từ thiện. Nếu sự phủ nhận của bà thực sự mang tính xã hội, thì có nghĩa sẽ không có những lớp học miễn phí dành cho những người kém may mắn để họ cải thiện năng lực sản xuất của bản thân. Những người kém may mắn sẽ không có cơ hội. Bởi Ayn Rand không coi năng lực là may mắn. Nhưng mình thì có.
Đối với mình, khi một người sinh ra với một khả năng tư duy và nhận thức tốt, thì đó là một sự may mắn. Cho dù trí thông mình ấy rơi vào anh ta là ngẫu nhiên hay sắp đặt, thì đó cũng là may mắn. Và việc anh ta lựa chọn có giúp đỡ những người kém may mắn hơn hay không, là một quyết định hoàn toàn cá nhân. Nó không do bất cứ hệ thống luân lý hay đạo đức nào phán xét. Chỉ có anh ta tự biết mà thôi.
Trong Atlas Shrugged, Ayn Rand cũng phủ nhận sự cần thiết của việc đóng thuế thu nhập và đề cao sự tự do thương mại tuyệt đối. Hy vọng là mình hiểu nhầm ý bà, bởi nếu hai điều này được thực hiện, thì sụp đổ và hỗn loạn là không thể tránh khỏi. Chính chúng ta đã đánh đổi một phần tự do để đổi lấy trật tự và an toàn mà ta nhận được từ nhà nước. Ta phải trả giá bằng một phần thu nhập mà ta kiếm được để duy trì khối tài sản mà ta có. Tất nhiên, tài sản càng to, thì tiền công bảo quản càng nhiều. Đóng thuế, là cần thiết, cũng giống như tự do thương mại tuyệt đối, là không thể, trừ khi nhân loại đều là những nhân vật phi thường lý trí như những nhân vật của Ayn Rand.
Trên đây chỉ là một số ít trong số những lỗ hổng mà Ayn Rand tạo ra trong mình trong suốt quá trình đọc. Nhưng cho dù mình không còn bị choáng ngợp như khi đọc Suối Nguồn, và đã có thể cắt nghĩa được những sự bất đồng quan điểm giữa mình và người phụ nữ thiên tài ấy, thì bà vẫn là một trong những nhà văn mà mình thích nhất.
(Hà Nội 04.05.2014)
Mộng mị
Mộng mị nối tiếp mộng mị. Giấc ngủ chập chờn chẳng hề ngon như tôi nghĩ. Tôi gặp những người những cảnh ám ảnh tôi.
Tôi chẳng tin vào bất cứ điều gì.
Sợi dây nối người với người mong manh lắm. Cho dù chúng ta đã tiến hóa về mặt xã hội đến mức này, đến mức nỗi cô đơn có thể bị đẩy lùi chỉ bằng vài câu nói của người ít lần gặp mặt, đến nỗi sự tương tác giữa con người với con người đã vượt xa những giao tiếp xác thịt trần trụi của vài trăm nghìn năm trước, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào tin.
Mẹ kiếp, nghe cũng bi kịch phết.
Nhưng mà, tôi đã thật sự vui.
Tôi chẳng tin vào bất cứ điều gì.
Sợi dây nối người với người mong manh lắm. Cho dù chúng ta đã tiến hóa về mặt xã hội đến mức này, đến mức nỗi cô đơn có thể bị đẩy lùi chỉ bằng vài câu nói của người ít lần gặp mặt, đến nỗi sự tương tác giữa con người với con người đã vượt xa những giao tiếp xác thịt trần trụi của vài trăm nghìn năm trước, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào tin.
Mẹ kiếp, nghe cũng bi kịch phết.
Nhưng mà, tôi đã thật sự vui.
Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014
Thuốc lá và Ổi
Chiều nay xém tí nữa thì không cầm được lòng mà mua thuốc. Thay vì mua thuốc lá, tôi đã mua 4 quả ổi.
4 quả ổi về nhà. Nằm đó, lăn lóc cùng nỗi cô đơn tôi thở ra hàng giây đang vương vãi đầy không gian.
Lẽ ra tôi nên mua thuốc.
4 quả ổi về nhà. Nằm đó, lăn lóc cùng nỗi cô đơn tôi thở ra hàng giây đang vương vãi đầy không gian.
Lẽ ra tôi nên mua thuốc.
Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014
Con không biết
Một đứa trẻ 4 tuổi nói với tôi rằng nó chán. Tôi hỏi nó vì sao. Nó trả lời :"Con không biết! Chán là chán!" với một cái giọng vô cùng biểu cảm.
Nhưng tôi thì biết.
Tôi cũng muốn hét lên với nó rằng "Cô cũng chán lắm!"
Vì sao ư?
Vì cô cảm thấy cô đơn.
Vì cô viết ra những câu ngớ ngẩn như thế này:
Nếu như thật có tình yêu
Em đây xin đánh quả liều trao anh
trong khi trái tim cô chỉ có một tình yêu mà cô nghĩ là dành cho một con người mà cô chẳng thể nào với tới được, và cô thì bất khả trao đi tình yêu ấy. Nó chỉ ở đây, mỗi ngày một lớn lên trong hoài nghi, rằng liệu đó có phải là tình yêu?
Nếu làm tình là một dạng giao tiếp
Và giao tiếp cũng giống làm tình
Thì đã bao lần em không cưỡng được
Mà lên giường với tư tưởng của anh
(2013)
Nhưng tôi thì biết.
Tôi cũng muốn hét lên với nó rằng "Cô cũng chán lắm!"
Vì sao ư?
Vì cô cảm thấy cô đơn.
Vì cô viết ra những câu ngớ ngẩn như thế này:
Nếu như thật có tình yêu
Em đây xin đánh quả liều trao anh
trong khi trái tim cô chỉ có một tình yêu mà cô nghĩ là dành cho một con người mà cô chẳng thể nào với tới được, và cô thì bất khả trao đi tình yêu ấy. Nó chỉ ở đây, mỗi ngày một lớn lên trong hoài nghi, rằng liệu đó có phải là tình yêu?
Nếu làm tình là một dạng giao tiếp
Và giao tiếp cũng giống làm tình
Thì đã bao lần em không cưỡng được
Mà lên giường với tư tưởng của anh
(2013)
Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014
Ngủ sớm dậy sớm
Hoang mang làm quái gì anh
Ngủ một giấc
vết thương lành nhanh thôi
Với anh
World Cup hết rồi
Với em
đã hết từ hồi xa xưa.
Với anh
World Cup hết rồi
Với em
đã hết từ hồi xa xưa.
Và buồn.
Ấy thế mà sau một giấc ngủ không dài ngập tràn mộng mị, tôi vẫn cảm thấy khá hơn nhiều.
Buồn. Có lẽ đó đơn thuần chỉ là một cảm giác do thiếu hụt một chất khỉ gió nào đó trong cơ thể khiến những tế bào thần kinh kêu gọi cảm giác đó. Mà để làm nhòa đi một cảm giác, có phải là nên lấy một cảm giác khác đè lên?
Không, tốt nhất là nên lấy một giấc ngủ đè lên.
Tôi đã thử bao lần rồi.
Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014
Ảm đạm
Đã nửa đêm, nhưng mình phải bò dậy và làm công việc ngớ ngẩn này. Đó là phải viết một điều gì đó. Rốt cuộc là ngoài ngôn ngữ, thì trời ạ, chẳng có một hình thức nghệ thuật nào khiến mình có thể dễ chịu hơn được. Có lẽ là trừ điện ảnh, nếu như nó tốn ít thời gian hơn.
Mình phải viết một điều gì đó. Đó là điều duy nhất mà mình có thể giúp đỡ bản thân khi cuộc đời đang trở nên ảm đạm tới mức mình không thể nào ngủ được.
Nửa đêm. Chán ngắt.
Mình nằm đó, nghe tiếng bình luận bóng đá vọng sang từ nhà hàng xóm thông báo rằng đội bóng mà mình yêu thích đang bị áp đảo. Mình nhắm mắt, bóng đang ở trong tay thủ môn đội bạn, đó là công việc hiện tại chán ngắt. Thủ môn phát bóng lên cho thằng hậu vệ cơn say đáng xấu hổ hai ngày trước. Quả bóng được đá về phía sân của mình, và nó viết "Tao vẫn ở đây", "Và sẽ dính chặt ở đây mà làm mày xấu hổ không thôi!". Bóng tiếp tục được chuyển lên cho thằng tiền đạo Cô đơn. Nó đã vượt qua được thằng hậu vệ của mình mang tên "How I met your mother". Sao nỗi cô đơn lại có thể lớn dần lên ngay khi mình đang xem nó?
Và bùm. Mình đứng đó, vô phương chống đỡ. Mình đã phải vào lưới nhặt bóng.
Đội bạn tổ chức tốt, tấn công sắc sảo. Trong khi mình chẳng làm gì.
Và cái giá phải trả là vỡ trận.
Mình phải viết một điều gì đó. Đó là điều duy nhất mà mình có thể giúp đỡ bản thân khi cuộc đời đang trở nên ảm đạm tới mức mình không thể nào ngủ được.
Nửa đêm. Chán ngắt.
Mình nằm đó, nghe tiếng bình luận bóng đá vọng sang từ nhà hàng xóm thông báo rằng đội bóng mà mình yêu thích đang bị áp đảo. Mình nhắm mắt, bóng đang ở trong tay thủ môn đội bạn, đó là công việc hiện tại chán ngắt. Thủ môn phát bóng lên cho thằng hậu vệ cơn say đáng xấu hổ hai ngày trước. Quả bóng được đá về phía sân của mình, và nó viết "Tao vẫn ở đây", "Và sẽ dính chặt ở đây mà làm mày xấu hổ không thôi!". Bóng tiếp tục được chuyển lên cho thằng tiền đạo Cô đơn. Nó đã vượt qua được thằng hậu vệ của mình mang tên "How I met your mother". Sao nỗi cô đơn lại có thể lớn dần lên ngay khi mình đang xem nó?
Và bùm. Mình đứng đó, vô phương chống đỡ. Mình đã phải vào lưới nhặt bóng.
Đội bạn tổ chức tốt, tấn công sắc sảo. Trong khi mình chẳng làm gì.
Và cái giá phải trả là vỡ trận.
Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014
Mi par d'udire ancora
Dạo này sáng ngủ dậy, mình có thói quen nhảy nhót 2 bài gì đó để rèn luyện sức khỏe cũng như body smart - cái mà mình nghĩ có lẽ mình vô cùng kém cỏi vì sự lười vận động từ thuở bé. Sau đó thư giãn bằng những bản thu cũ kỹ của Enrico Caruso. Việc xem lại "The match point" khiến tình yêu dành cho Enrico Caruso được khơi dậy mạnh mẽ. Và lần xem này mình phát hiện ra "Mi par d'udire ancore" sao mà hay khủng khiếp đến thế.
Mấy hôm nay thay thế bản "Mi par d'udire ancore" của Enrico Caruso bằng bản do Salvatore Licitra hát trong nhà hát Royal Opera House ở thành phố khỉ gió xa lắc xa lơ nào đấy. Tại mình thấy Salvatore Licitra hát buồn hơn. Giọng hát của Enrico Caruso điềm tĩnh quá.
Không hiểu sao khi nghe Salvatore Licitra hát, qua giọng hát buồn thê thảm của ông, mình có cảm giác rất sâu sắc về sự nồng nhiệt và đau đớn của con người này. Qua giọng hát ấy, mình tự hình dung chàng trai Salvatore với trái tim mong manh, bất lực, sợ hãi vì một điều gì đó không đạt được trong đời. Khi hát bản này ở nhà hát Royal Opera House, mình chắc tuổi ông không còn trẻ, nhưng mình có cảm giác một phần nào đó trong tâm hồn người đàn ông này, cái phần sâu sắc và nắm giữ những sự điều khiển cảm xúc mạnh mẽ nhất, thì vẫn còn là một chàng trai. Một chàng trai với nỗi buồn dường ấy, thì mình chỉ có thể hiểu rằng trái tim ấy vô cùng thánh thiện và chưa từng chịu nhiều đau khổ thực sự trong đời. Những đau khổ mà chàng có, là do sự cường điệu hóa những sợ hãi cũng như mâu thuẫn vì những khát khao của tuổi trẻ không được thỏa mãn tạo nên mà thôi.
Salvatore Licitra đã cường điệu hóa nỗi buồn trong giọng hát của mình. Thế mà mình lại không thấy khó chịu vì sự cường điệu hóa đó. Ngược lại, nó khiến cho mình tìm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ mà mình không thấy được trong giọng hát quá quý ông của Enrico Caruso. Có lẽ, là vì những ngày này, mình đang tìm kiếm triệt để những thứ cảm xúc mê đắm điên cuồng của tuổi trẻ, những bi kịch và khát khao vô phương cứu chữa.
Như bộ phim "What happened in Bali" mà mình vừa xem lại những ngày này chẳng hạn. Đúng là mỗi lần xem lại, thường là lúc mà mình cảm thấy bất lực và mệt mỏi, mình lại thấy phim hợp lý hơn những lần xem trước. Mỗi một lần xem, mình lại thấy thích thêm một điểm gì đó ở các nhân vật, nói đúng hơn là, cách thể hiện nhân vật của các diễn viên. Ở lần xem này, điều mình thích nhất chính là nụ cười nhạt mà cả Ha Ji Won, So Ji Sub và cả Jo In Sung đều có khi muốn diễn tả tâm trạng không khóc nổi của các nhân vật. Hình như dạo trước diễn viên bên Hàn Quốc chuộng kiểu cười đó. Nụ cười mà tiếng cười câm hắt ra đột ngột như một tiếng thở dài. Ánh mắt, thậm chí là khuôn mặt của Ha Ji Won lúc đó sẽ quay đi, như thể dùng ánh mắt mà hắt tiếng thở dài đó sang một vùng trời khác. Thật là tinh tế vô ngần ấy.
"What happened in Bali" làm năm 2004, cái hồi mà Hàn Quốc vẫn còn chuộng melodrama và các drama chủ yếu vẫn là để phục vụ các đối tượng có cuộc đời ít cổ cổ tích hơn bây giờ. Sự phát triển của kinh tế khiến các đối tượng khán giả gần đây có cuộc sống màu hồng hơn những ngày ấy. Bây giờ, người ta chuộng những thứ có happy ending, dễ thương, hài hước nhẹ nhàng. Thị hiếu của khán giả đang ngày càng bị teen hóa. Như thị hiếu của mình trong những năm 18 tuổi ấy.
Định buồn vì thị hiếu của mình bây giờ không hợp thị hiếu đám đông (như kiểu cố coi phim "Vừa đi vừa khóc" của Vũ Ngọc Đãng để hòa nhập với thiên hạ mà không coi nổi ấy). Mà thôi, buồn làm chi. Đời người ta được nhẹ nhàng vậy là cũng mừng cho họ rồi.
Mấy hôm nay thay thế bản "Mi par d'udire ancore" của Enrico Caruso bằng bản do Salvatore Licitra hát trong nhà hát Royal Opera House ở thành phố khỉ gió xa lắc xa lơ nào đấy. Tại mình thấy Salvatore Licitra hát buồn hơn. Giọng hát của Enrico Caruso điềm tĩnh quá.
Không hiểu sao khi nghe Salvatore Licitra hát, qua giọng hát buồn thê thảm của ông, mình có cảm giác rất sâu sắc về sự nồng nhiệt và đau đớn của con người này. Qua giọng hát ấy, mình tự hình dung chàng trai Salvatore với trái tim mong manh, bất lực, sợ hãi vì một điều gì đó không đạt được trong đời. Khi hát bản này ở nhà hát Royal Opera House, mình chắc tuổi ông không còn trẻ, nhưng mình có cảm giác một phần nào đó trong tâm hồn người đàn ông này, cái phần sâu sắc và nắm giữ những sự điều khiển cảm xúc mạnh mẽ nhất, thì vẫn còn là một chàng trai. Một chàng trai với nỗi buồn dường ấy, thì mình chỉ có thể hiểu rằng trái tim ấy vô cùng thánh thiện và chưa từng chịu nhiều đau khổ thực sự trong đời. Những đau khổ mà chàng có, là do sự cường điệu hóa những sợ hãi cũng như mâu thuẫn vì những khát khao của tuổi trẻ không được thỏa mãn tạo nên mà thôi.
Salvatore Licitra đã cường điệu hóa nỗi buồn trong giọng hát của mình. Thế mà mình lại không thấy khó chịu vì sự cường điệu hóa đó. Ngược lại, nó khiến cho mình tìm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ mà mình không thấy được trong giọng hát quá quý ông của Enrico Caruso. Có lẽ, là vì những ngày này, mình đang tìm kiếm triệt để những thứ cảm xúc mê đắm điên cuồng của tuổi trẻ, những bi kịch và khát khao vô phương cứu chữa.
Như bộ phim "What happened in Bali" mà mình vừa xem lại những ngày này chẳng hạn. Đúng là mỗi lần xem lại, thường là lúc mà mình cảm thấy bất lực và mệt mỏi, mình lại thấy phim hợp lý hơn những lần xem trước. Mỗi một lần xem, mình lại thấy thích thêm một điểm gì đó ở các nhân vật, nói đúng hơn là, cách thể hiện nhân vật của các diễn viên. Ở lần xem này, điều mình thích nhất chính là nụ cười nhạt mà cả Ha Ji Won, So Ji Sub và cả Jo In Sung đều có khi muốn diễn tả tâm trạng không khóc nổi của các nhân vật. Hình như dạo trước diễn viên bên Hàn Quốc chuộng kiểu cười đó. Nụ cười mà tiếng cười câm hắt ra đột ngột như một tiếng thở dài. Ánh mắt, thậm chí là khuôn mặt của Ha Ji Won lúc đó sẽ quay đi, như thể dùng ánh mắt mà hắt tiếng thở dài đó sang một vùng trời khác. Thật là tinh tế vô ngần ấy.
"What happened in Bali" làm năm 2004, cái hồi mà Hàn Quốc vẫn còn chuộng melodrama và các drama chủ yếu vẫn là để phục vụ các đối tượng có cuộc đời ít cổ cổ tích hơn bây giờ. Sự phát triển của kinh tế khiến các đối tượng khán giả gần đây có cuộc sống màu hồng hơn những ngày ấy. Bây giờ, người ta chuộng những thứ có happy ending, dễ thương, hài hước nhẹ nhàng. Thị hiếu của khán giả đang ngày càng bị teen hóa. Như thị hiếu của mình trong những năm 18 tuổi ấy.
Định buồn vì thị hiếu của mình bây giờ không hợp thị hiếu đám đông (như kiểu cố coi phim "Vừa đi vừa khóc" của Vũ Ngọc Đãng để hòa nhập với thiên hạ mà không coi nổi ấy). Mà thôi, buồn làm chi. Đời người ta được nhẹ nhàng vậy là cũng mừng cho họ rồi.
Lâu không xem tranh của Claude Monet. Bữa gặp em Dây nói chuyện về ổng mới nhớ ra.
Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014
Dây phơi 2
Em ngồi bên cửa sổ với Atlas Shrugged trên tay, những cơn gió tháng Tư nhẹ nhàng thổi qua tóc. Cái không khí loãng và tinh khiết ấy chỉ khiến em muốn nhắm mắt lại để lắng nghe sự giao tiếp giữa vũ trụ trong em và vũ trụ ở ngoài. Nhưng em không làm thế. Em mở to mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong một khoảnh khắc ngước nhìn lên, em thấy trên sân thượng nhà hàng xóm một cái dây phơi treo đầy quần áo.
Anh biết dây phơi có ý nghĩa với em thế nào rồi mà. Đó là biểu tượng của sự bình yên giản dị đủ đầy. Đó là biểu tượng về sự no đủ vật chất ở một mức tối thiểu, vừa đủ và trọn vẹn.
Trong phút chốc sự bình yên ấy khiến em quên đi quyển sách em đang cầm trên tay đang đi đến hồi gay cấn. Em nhìn lên cái dây phơi ấy. Toàn bộ sự tập trung của em dồn lên những chiếc áo phông, áo sơ mi, áo lót, quần dài, quần đùi, quần sịp, xanh, hồng, vàng, trắng, tím than, đậm, nhạt, sọc, kẻ... Em tưởng tượng ra những con người vẫn thường hay mặc những chiếc quần, áo ấy. Em hình dung những lớp da thịt chứa đựng trong đó, dáng vẻ của những hình khối nhầy nhụa nhưng sống động, phản chiếu ánh sáng của những cử động khi họ đi lại, hít thở, ăn, ngủ, ỉa, đái, xem phim, đọc sách, làm tình...
Vẻ đẹp của chiếc dây phơi ấy, là sự bình yên thẳm sâu mà ngay cả những bông hoa loa kèn trắng giản dị ở một góc khác trong tầm nhìn của em kia cũng không thể nào so sánh được.
Trong một khoảnh khắc ngước nhìn lên, em thấy trên sân thượng nhà hàng xóm một cái dây phơi treo đầy quần áo.
Anh biết dây phơi có ý nghĩa với em thế nào rồi mà. Đó là biểu tượng của sự bình yên giản dị đủ đầy. Đó là biểu tượng về sự no đủ vật chất ở một mức tối thiểu, vừa đủ và trọn vẹn.
Trong phút chốc sự bình yên ấy khiến em quên đi quyển sách em đang cầm trên tay đang đi đến hồi gay cấn. Em nhìn lên cái dây phơi ấy. Toàn bộ sự tập trung của em dồn lên những chiếc áo phông, áo sơ mi, áo lót, quần dài, quần đùi, quần sịp, xanh, hồng, vàng, trắng, tím than, đậm, nhạt, sọc, kẻ... Em tưởng tượng ra những con người vẫn thường hay mặc những chiếc quần, áo ấy. Em hình dung những lớp da thịt chứa đựng trong đó, dáng vẻ của những hình khối nhầy nhụa nhưng sống động, phản chiếu ánh sáng của những cử động khi họ đi lại, hít thở, ăn, ngủ, ỉa, đái, xem phim, đọc sách, làm tình...
Vẻ đẹp của chiếc dây phơi ấy, là sự bình yên thẳm sâu mà ngay cả những bông hoa loa kèn trắng giản dị ở một góc khác trong tầm nhìn của em kia cũng không thể nào so sánh được.
Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014
Sự rực rỡ của Mùa Hè
1. Hê hê chả biết viết gì cơ mà đang phởn nên cứ làm mẹ một cái bài viết mới cho nó máu. Ít ra thì cũng nên định dạng một ngày vui bằng những câu chữ cũng vui.
Mà vì sao lại vui ấy nhể?
Ôi Giời chả cần biết. Cứ vui là tốt rồi.
2. Có em ở chỗ làm biết xem tử vi bảo cung phu thê của mình có sao Phi Liêm nên có nguy cơ lấy chồng ngoại quốc. Thật là đáng sợ.
Mặc dù từ lâu mình đã tự coi mình là người vô Quốc tịch và không có Chủ nghĩa Dân tộc, nhưng mà như thế không có nghĩa là mình không bị ảnh hưởng bởi những khái niệm đó. Ai thích thì thích chứ mình thì chả ham hố gì ba cái vụ lấy phải một người chả có chung tiếng mẹ đẻ với mình. Cho dù mình có thể giao tiếp bằng tiếng khác, nhưng sự giao tiếp bằng ngôn ngữ nước ngoài đó chắc chắn không thể nào lấp đầy được những khoảng cách trong sự cảm nhận cái đẹp về mặt ngôn ngữ mà hai con người không cùng chung tiếng mẹ đẻ có thể chia sẻ được với nhau.
Chưa nói về Văn hóa. Mẹ kiếp, người ta cứ nói tình yêu tình quái quỷ gì đó có thể xóa nhòa khoảng cách và khác biệt Văn hóa, nhưng mình cóc tin. Yêu đương hay kết hôn như thế thì cô đơn bỏ mẹ. Sự nổi dậy của những hóc môn sinh dục hoặc hóc môn gì đó có thể khiến tim một số người đập loạn lên trước những người khác biệt về Văn hóa, nhưng mình chắc chắn là để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc (vầng, ai mà chả hướng đến hôn nhân hạnh phúc), thì cần nhiều hơn thế. Ít ra là, trong trường hợp của mình.
Nói tóm lại, tôi chỉ muốn kết hôn với đàn ông sinh ra và lớn lên ở Việt Nam thôi.
3. Mùa Hè rực rỡ đã về.
Trong mỗi phân tử không khí dày đặc hơi nước tràn ngập mùi vị, âm thanh và màu sắc.
Trời ơi em chỉ muốn hét lên vì sự rạo rực mà mùa Hè luôn rắp tâm làm dấy lên trong em cùng với một tình yêu cuộc sống quá đỗi tươi trẻ và nồng nàn. Em chỉ muốn chìm đắm ngập ngụa trong cái thế giới giàu có ánh mặt trời và tiếng chim rộn rã ấy.
Chìm đắm mãi, như không bao giờ có mùa Đông.
Mà vì sao lại vui ấy nhể?
Ôi Giời chả cần biết. Cứ vui là tốt rồi.
2. Có em ở chỗ làm biết xem tử vi bảo cung phu thê của mình có sao Phi Liêm nên có nguy cơ lấy chồng ngoại quốc. Thật là đáng sợ.
Mặc dù từ lâu mình đã tự coi mình là người vô Quốc tịch và không có Chủ nghĩa Dân tộc, nhưng mà như thế không có nghĩa là mình không bị ảnh hưởng bởi những khái niệm đó. Ai thích thì thích chứ mình thì chả ham hố gì ba cái vụ lấy phải một người chả có chung tiếng mẹ đẻ với mình. Cho dù mình có thể giao tiếp bằng tiếng khác, nhưng sự giao tiếp bằng ngôn ngữ nước ngoài đó chắc chắn không thể nào lấp đầy được những khoảng cách trong sự cảm nhận cái đẹp về mặt ngôn ngữ mà hai con người không cùng chung tiếng mẹ đẻ có thể chia sẻ được với nhau.
Chưa nói về Văn hóa. Mẹ kiếp, người ta cứ nói tình yêu tình quái quỷ gì đó có thể xóa nhòa khoảng cách và khác biệt Văn hóa, nhưng mình cóc tin. Yêu đương hay kết hôn như thế thì cô đơn bỏ mẹ. Sự nổi dậy của những hóc môn sinh dục hoặc hóc môn gì đó có thể khiến tim một số người đập loạn lên trước những người khác biệt về Văn hóa, nhưng mình chắc chắn là để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc (vầng, ai mà chả hướng đến hôn nhân hạnh phúc), thì cần nhiều hơn thế. Ít ra là, trong trường hợp của mình.
Nói tóm lại, tôi chỉ muốn kết hôn với đàn ông sinh ra và lớn lên ở Việt Nam thôi.
3. Mùa Hè rực rỡ đã về.
Trong mỗi phân tử không khí dày đặc hơi nước tràn ngập mùi vị, âm thanh và màu sắc.
Trời ơi em chỉ muốn hét lên vì sự rạo rực mà mùa Hè luôn rắp tâm làm dấy lên trong em cùng với một tình yêu cuộc sống quá đỗi tươi trẻ và nồng nàn. Em chỉ muốn chìm đắm ngập ngụa trong cái thế giới giàu có ánh mặt trời và tiếng chim rộn rã ấy.
Chìm đắm mãi, như không bao giờ có mùa Đông.
Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014
Hình thức
Tôi vốn ưa những thứ gì liên quan tới tôn giáo, nhất là những thứ gì liên quan tới cuộc đời của Phật hoặc Chúa Jesus. Không phải bởi tôi là đứa có niềm tin dữ dội vào hai ngài này, mà bởi tôi thấy họ là những đối tượng nghiên cứu văn hóa thú vị.
Tất nhiên sống trong cái xứ Chùa nhiều hơn Bệnh viện này thì tôi cũng đã vài lần đi Chùa, dù lúc đó, tôi thật sự không hiểu ý nghĩa của việc đứng chắp tay lầm rầm khấn vái trước một cái bát hương to oạch nghi ngút khói là gì. Tôi biết vài đạo lý của Phật giáo nguyên thủy. Chùa không phải là nơi người ta cầu nguyện. Vì vậy, tôi chưa từng bao giờ thực sự thắp hương trong chùa. Bạn tôi biết vậy, nên mỗi lần có tôi đi cùng, cậu ta chỉ lẳng lặng thắp hương, lầm rầm cái gì đó trong đầu, để mặc tôi đứng từ ngoài thờ ơ nhìn vào dòng người đang cầu đủ thứ trên đời chỉ với 3 que hương đó.
Trong những lúc đứng đó, tôi luôn cười nhạt trong lòng. Nếu không sợ bị đám người đó vả gãy răng, hẳn tôi đã đường hoàng nở một nụ cười nửa miệng. Lúc đó, tôi tự hỏi sao người ta lại phải đến cái nơi có kiến trúc cổ quái này, làm tất cả những hành động nực cười này để hòng chứng minh hoặc mưu cầu điều gì đó. Chẳng lẽ những Phật tử chân chính hoặc không kia chưa từng biết thế nào là "Phật tại tâm"?
Sự khinh thường dành cho những hành động và con người ấy theo tôi suốt một thời gian dài. Cho tới một ngày, tôi hiểu ra rằng, thực ra phần đông nhân loại quả thực là ngu muội. Bởi chúng ta không thể hiểu được cái cốt lõi, nên chúng ta phải mượn hình thức để biểu hiện nhiều thứ trong cuộc đời. Cũng giống như việc đi chùa thắp hương, đó chỉ là hình thức biểu hiện cho sự thành tâm của một số người mà Tạo hóa không ban cho họ đủ lý trí để hiểu được Phật.
Bởi vì, chúng ta luôn cần hình thức. Kể cả việc tư duy, đọc sách, làm tình... cũng chỉ là những hình thức để thể hiện rằng chúng ta đang sống. Những hành động của chúng ta, đều là ẩn dụ của một điều gì đó sâu xa hơn. Chúng ta mãi mãi không thể tìm về cái cốt lõi. Chúng ta phải nương nhờ hình thức. Hoặc phải chấp nhận hình thức của kẻ khác. Dù có thích nó hay không.
Tất nhiên sống trong cái xứ Chùa nhiều hơn Bệnh viện này thì tôi cũng đã vài lần đi Chùa, dù lúc đó, tôi thật sự không hiểu ý nghĩa của việc đứng chắp tay lầm rầm khấn vái trước một cái bát hương to oạch nghi ngút khói là gì. Tôi biết vài đạo lý của Phật giáo nguyên thủy. Chùa không phải là nơi người ta cầu nguyện. Vì vậy, tôi chưa từng bao giờ thực sự thắp hương trong chùa. Bạn tôi biết vậy, nên mỗi lần có tôi đi cùng, cậu ta chỉ lẳng lặng thắp hương, lầm rầm cái gì đó trong đầu, để mặc tôi đứng từ ngoài thờ ơ nhìn vào dòng người đang cầu đủ thứ trên đời chỉ với 3 que hương đó.
Trong những lúc đứng đó, tôi luôn cười nhạt trong lòng. Nếu không sợ bị đám người đó vả gãy răng, hẳn tôi đã đường hoàng nở một nụ cười nửa miệng. Lúc đó, tôi tự hỏi sao người ta lại phải đến cái nơi có kiến trúc cổ quái này, làm tất cả những hành động nực cười này để hòng chứng minh hoặc mưu cầu điều gì đó. Chẳng lẽ những Phật tử chân chính hoặc không kia chưa từng biết thế nào là "Phật tại tâm"?
Sự khinh thường dành cho những hành động và con người ấy theo tôi suốt một thời gian dài. Cho tới một ngày, tôi hiểu ra rằng, thực ra phần đông nhân loại quả thực là ngu muội. Bởi chúng ta không thể hiểu được cái cốt lõi, nên chúng ta phải mượn hình thức để biểu hiện nhiều thứ trong cuộc đời. Cũng giống như việc đi chùa thắp hương, đó chỉ là hình thức biểu hiện cho sự thành tâm của một số người mà Tạo hóa không ban cho họ đủ lý trí để hiểu được Phật.
Bởi vì, chúng ta luôn cần hình thức. Kể cả việc tư duy, đọc sách, làm tình... cũng chỉ là những hình thức để thể hiện rằng chúng ta đang sống. Những hành động của chúng ta, đều là ẩn dụ của một điều gì đó sâu xa hơn. Chúng ta mãi mãi không thể tìm về cái cốt lõi. Chúng ta phải nương nhờ hình thức. Hoặc phải chấp nhận hình thức của kẻ khác. Dù có thích nó hay không.
Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014
Cập nhật mảnh hiện thực 09.04.14
Bây giờ thơ thẩn chán rồi
Thôi em về trước anh ngồi chơi nha
Đường về nhà thiếp còn xa
Cho nên xin thỉnh đại ca đưa về./.
Rồi thì dần dần cũng quen với cuộc sống một mình. Rồi thì dần dần những mối bận tâm khác cũng choán dần hết cái não bé tí tẹo. Rồi thì dần dần những cuốn tiểu thuyết hoang đường của Tân Di Ổ cũng đưa mình đến nơi mà mình muốn đến. Một nơi chỉ có trí tưởng tượng phi thường bao bọc lấy những trái tim lạnh lẽo vì bất hạnh và cô đơn.
Mình muốn biết Tân Di Ổ cung Hoàng Đạo là gì, có tuổi thơ như thế nào, mà sao cô có thể viết những câu chuyện hoang đường bi thương ấy một cách thực như vậy.
Thôi em về trước anh ngồi chơi nha
Đường về nhà thiếp còn xa
Cho nên xin thỉnh đại ca đưa về./.
Rồi thì dần dần cũng quen với cuộc sống một mình. Rồi thì dần dần những mối bận tâm khác cũng choán dần hết cái não bé tí tẹo. Rồi thì dần dần những cuốn tiểu thuyết hoang đường của Tân Di Ổ cũng đưa mình đến nơi mà mình muốn đến. Một nơi chỉ có trí tưởng tượng phi thường bao bọc lấy những trái tim lạnh lẽo vì bất hạnh và cô đơn.
Mình muốn biết Tân Di Ổ cung Hoàng Đạo là gì, có tuổi thơ như thế nào, mà sao cô có thể viết những câu chuyện hoang đường bi thương ấy một cách thực như vậy.
Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014
Ta lần mò leo mãi...
1. Mẹ kiếp, mình già rồi. Già thật sự chứ không còn là kiểu than vãn cho có lệ để mong tìm được sự phủ định từ người khác nữa.
Chỉ có người già mới sợ cô đơn như thế này, mới mong mỏi tìm kiếm một sự an toàn, ấm áp, bình yên giản dị như thế này. Nói trắng ra là, mẹ kiếp, muốn lấy chồng.
Đời buồn cười thật. Sau khi tan vỡ tình yêu, mới cảm thấy rõ sự yếu đuối cũng như sự cô đơn của mình, mới cảm thấy sự quan trọng của một điểm tựa, mới thấy hết giá trị của hôn nhân đối với những sinh vật giống cái yếu đuối mà mình vốn tưởng là một ngoại lệ nhưng hóa ra không phải. Sao trong suốt những tháng ngày yêu đương say đắm đó, cũng chưa từng nghĩ rằng mình mong muốn một nơi chốn để quay về? Thậm chí, rõ ràng, mình còn chả có một chút tin tưởng nào dành cho thứ gọi là Hôn nhân. Nhưng hiện tại, mọi cảm giác đã không còn như cũ. Mình đã già, không còn hào hứng nhiệt tình để mà tin tưởng vững chắc rằng mình muốn sống một mình hết đời này nữa.
Có một tiếng thở đều đều bên cạnh mỗi đêm, chẳng phải vẫn tốt hơn lúc nửa đêm gặp ác mộng tỉnh giấc mà không có ai bên cạnh sao?
2. "Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu..."
Tôi đã lần mò suốt một thời tuổi trẻ, và có lẽ đến giờ phút này tôi đã leo qua được bức vách cao vời vợi ấy. Và tôi biết rằng, muốn vượt qua, thì chắc chắn phải có lúc đứng ở trên đỉnh của nó.
Bây giờ, khi đứng ở đây nhìn lại, có cảm giác như mọi nỗi bi ai tưởng như lớn bằng cả vũ trụ đó, đều là do tuổi trẻ chán ghét sự lặng thầm nhạt nhẽo của mình làm quá lên thôi.
3. Đang bị ngộ Tân Di Ổ đó. Tại sao mà càng đọc mình càng cảm thấy quyển sau hay hơn quyển trước vậy. Truyện mới đọc nhất là "Thực tâm giả", mới đọc xong cách đây một tiếng, không ngủ được nên phải trở dậy viết nhăng cuội thì mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cũng cho là kết thúc có hậu. Dù cách viết của Tân Di Ổ quả thực là tàn nhẫn, nên vì cái có hậu đó cũng không quá đau lòng.
Chỉ có người già mới sợ cô đơn như thế này, mới mong mỏi tìm kiếm một sự an toàn, ấm áp, bình yên giản dị như thế này. Nói trắng ra là, mẹ kiếp, muốn lấy chồng.
Đời buồn cười thật. Sau khi tan vỡ tình yêu, mới cảm thấy rõ sự yếu đuối cũng như sự cô đơn của mình, mới cảm thấy sự quan trọng của một điểm tựa, mới thấy hết giá trị của hôn nhân đối với những sinh vật giống cái yếu đuối mà mình vốn tưởng là một ngoại lệ nhưng hóa ra không phải. Sao trong suốt những tháng ngày yêu đương say đắm đó, cũng chưa từng nghĩ rằng mình mong muốn một nơi chốn để quay về? Thậm chí, rõ ràng, mình còn chả có một chút tin tưởng nào dành cho thứ gọi là Hôn nhân. Nhưng hiện tại, mọi cảm giác đã không còn như cũ. Mình đã già, không còn hào hứng nhiệt tình để mà tin tưởng vững chắc rằng mình muốn sống một mình hết đời này nữa.
Có một tiếng thở đều đều bên cạnh mỗi đêm, chẳng phải vẫn tốt hơn lúc nửa đêm gặp ác mộng tỉnh giấc mà không có ai bên cạnh sao?
2. "Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu..."
Tôi đã lần mò suốt một thời tuổi trẻ, và có lẽ đến giờ phút này tôi đã leo qua được bức vách cao vời vợi ấy. Và tôi biết rằng, muốn vượt qua, thì chắc chắn phải có lúc đứng ở trên đỉnh của nó.
Bây giờ, khi đứng ở đây nhìn lại, có cảm giác như mọi nỗi bi ai tưởng như lớn bằng cả vũ trụ đó, đều là do tuổi trẻ chán ghét sự lặng thầm nhạt nhẽo của mình làm quá lên thôi.
3. Đang bị ngộ Tân Di Ổ đó. Tại sao mà càng đọc mình càng cảm thấy quyển sau hay hơn quyển trước vậy. Truyện mới đọc nhất là "Thực tâm giả", mới đọc xong cách đây một tiếng, không ngủ được nên phải trở dậy viết nhăng cuội thì mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cũng cho là kết thúc có hậu. Dù cách viết của Tân Di Ổ quả thực là tàn nhẫn, nên vì cái có hậu đó cũng không quá đau lòng.
Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014
Nhật ký ngày 22.09.2009
tôi chỉ là người mê
đi qua cuộc đời này
tôi chỉ là người say
cười nói nốt đêm nay
(12.09.2010)
Sáng nay tôi tỉnh dậy, nằm trên giường một lúc lâu.
Một buổi sáng tương tự như nhiều buổi sáng khác trong cuộc đời. Mùi hương của nước xả vải phả ra từ gối và chăn ứ đọng trong mũi tôi. Ánh sáng rất sáng tràn vào từ cửa sổ báo hiệu một ngày nắng đẹp. Tiếng kim loại gõ vào nhau chan chát vọng đến từ ga ra ô tô gần đó lẫn với tiếng còi xe inh ỏi tạo thành một bản hợp tấu quá quắt.
Tôi nằm yên trên giường, gặm nhấm sự trống rỗng của một buổi sáng mai.
Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014
Thơ làm ngày 07.09.2010
1. Hôm nay rảnh
ra hồ Gươm
Người đi nườm nượp
tìm đường đi đâu?
Người ta đi tránh chữ "sầu"?
Nghĩa là cũng chỉ như nhau?
Như mình?
Người ta đi kiếm yên bình
Cho nên tất bật,
cố tình đi nhanh?
Người ta đi kiếm chân thành
Cho nên đèn đỏ chẳng phanh kịp thời?
Người ta đi kiếm nụ cười
Đi nhanh đến độ đánh rơi cả mình?
Người ta đi kiếm chữ tình
Cho nên phải vội để rinh ngay về?
Người ta đi thải u mê
Cho nên rác rưởi đầy lề tôi đi?
Người ta đi kiếm gì gì
Thì người ta cũng cứ đi xa dần...
(07.09.2010)
2. Tôi sắp chết bởi ung thư ý nghĩ
Bởi hít quá nhiều khí độc đắng cay
Bởi gánh quá nhiều trên vai
Những ngao ngán một đời dài cộng lại
(07.09.2010)
ra hồ Gươm
Người đi nườm nượp
tìm đường đi đâu?
Người ta đi tránh chữ "sầu"?
Nghĩa là cũng chỉ như nhau?
Như mình?
Người ta đi kiếm yên bình
Cho nên tất bật,
cố tình đi nhanh?
Người ta đi kiếm chân thành
Cho nên đèn đỏ chẳng phanh kịp thời?
Người ta đi kiếm nụ cười
Đi nhanh đến độ đánh rơi cả mình?
Người ta đi kiếm chữ tình
Cho nên phải vội để rinh ngay về?
Người ta đi thải u mê
Cho nên rác rưởi đầy lề tôi đi?
Người ta đi kiếm gì gì
Thì người ta cũng cứ đi xa dần...
(07.09.2010)
2. Tôi sắp chết bởi ung thư ý nghĩ
Bởi hít quá nhiều khí độc đắng cay
Bởi gánh quá nhiều trên vai
Những ngao ngán một đời dài cộng lại
(07.09.2010)
Nhật ký ngày 20.09.2009 - Kafka bên bờ biển
Nó quyến rũ, nó kỳ diệu không tưởng nổi, nhưng nó vượt quá giới hạn nắm bắt của mình. Như một lần ở một thời điểm trong quá khứ, mình cũng đã như thế này. Và sau đó mình đã vỡ. Nhưng bây giờ thì mình sẽ cố gắng để cái sự vỡ từ sâu thẳm bên trong đó không xảy ra. Mình tin là mình sẽ giữ được mình vẹn nguyên.
Đó là giá trị của sự tái sinh. Giá trị của một vòng đời 22 năm. Hoặc có thể chỉ là 10 thôi.
Chúng ta không nên sống như những nhân vật của Murakami. Có lẽ những nhân vật của Murakami hoàn toàn không thật, nhưng mình biết mỗi chúng ta đều có một chút xíu bản ngã ấy nằm rải rác ở đâu đó trong chúng ta. Chúng ta phải học cách giữ cân bằng trước khi thả mình vào cái cõi hỗn loạn nơi mà cái bản ngã mãnh liệt ấy trú ngụ, nơi mà độ cong vênh của thời gian có thể là gần tròn và ta có thể gặp lại mình của một thời điểm nào đó trong quá khứ đang hiện hữu ngay trong cõi ấy. Luôn luôn ở đó. Và ngập tràn không gian ấy.
Như mình đang lúc này.
Mình đã gặp lại mình hoàn thành một vòng đời ngắn ngủi.
Một người đã làm hư mình khi anh ấy bảo rằng suy nghĩ của mình không phải là suy nghĩ của một người già, mà chỉ là của một người trẻ hiểu biết. (Em xin lỗi, giờ chả nhớ là anh nào, hình như là anh Nguyễn Như Huy) Anh nói rằng anh ghen tỵ với tuổi 22 của mình, vì khi mình đang tiếp tục sống một cuộc sống thứ hai, thì anh ấy vẫn chỉ đang kéo dài vòng đời thứ nhất.
Phải, mình biết, người khác có cơ sở để ghen tỵ với mình về điều đó. Hẳn là không nhiều người được tái sinh trong khi vẫn chưa hoàn toàn chết. Cứ như thể là khi lang thang bên bờ Nại Hà, ký ức kiếp trước của mình không bị xóa sạch và mình vẫn mang theo nó cho tới tận kiếp này. Nhưng dù sao nó cũng thuộc kiếp khác, cho nên nó rất nhạt nhòa. Những kỷ niệm như những cuốn phim video chất lượng tồi do đầu từ bị bẩn.
...
À, mình đang lan man về những điều chẳng liên quan gì tới Kafka bên bờ biển, nhưng mình vẫn muốn lấy cái tên đó để đặt tên cho cái trang này, vì mình viết những dòng này khi đang đọc dở nó. Dù sao mình cũng nghĩ đó là một cuốn sách quá sức với mình. Nhưng mình tin rồi một lúc nào đó, có thể khi mình đã hoàn thành vòng đời thứ hai, hoặc cũng có thể là ở giữa nó, mình sẽ cảm nhận được tường tận những gì Murakami muốn nói.
Đó là giá trị của sự tái sinh. Giá trị của một vòng đời 22 năm. Hoặc có thể chỉ là 10 thôi.
Chúng ta không nên sống như những nhân vật của Murakami. Có lẽ những nhân vật của Murakami hoàn toàn không thật, nhưng mình biết mỗi chúng ta đều có một chút xíu bản ngã ấy nằm rải rác ở đâu đó trong chúng ta. Chúng ta phải học cách giữ cân bằng trước khi thả mình vào cái cõi hỗn loạn nơi mà cái bản ngã mãnh liệt ấy trú ngụ, nơi mà độ cong vênh của thời gian có thể là gần tròn và ta có thể gặp lại mình của một thời điểm nào đó trong quá khứ đang hiện hữu ngay trong cõi ấy. Luôn luôn ở đó. Và ngập tràn không gian ấy.
Như mình đang lúc này.
Mình đã gặp lại mình hoàn thành một vòng đời ngắn ngủi.
Một người đã làm hư mình khi anh ấy bảo rằng suy nghĩ của mình không phải là suy nghĩ của một người già, mà chỉ là của một người trẻ hiểu biết. (Em xin lỗi, giờ chả nhớ là anh nào, hình như là anh Nguyễn Như Huy) Anh nói rằng anh ghen tỵ với tuổi 22 của mình, vì khi mình đang tiếp tục sống một cuộc sống thứ hai, thì anh ấy vẫn chỉ đang kéo dài vòng đời thứ nhất.
Phải, mình biết, người khác có cơ sở để ghen tỵ với mình về điều đó. Hẳn là không nhiều người được tái sinh trong khi vẫn chưa hoàn toàn chết. Cứ như thể là khi lang thang bên bờ Nại Hà, ký ức kiếp trước của mình không bị xóa sạch và mình vẫn mang theo nó cho tới tận kiếp này. Nhưng dù sao nó cũng thuộc kiếp khác, cho nên nó rất nhạt nhòa. Những kỷ niệm như những cuốn phim video chất lượng tồi do đầu từ bị bẩn.
...
À, mình đang lan man về những điều chẳng liên quan gì tới Kafka bên bờ biển, nhưng mình vẫn muốn lấy cái tên đó để đặt tên cho cái trang này, vì mình viết những dòng này khi đang đọc dở nó. Dù sao mình cũng nghĩ đó là một cuốn sách quá sức với mình. Nhưng mình tin rồi một lúc nào đó, có thể khi mình đã hoàn thành vòng đời thứ hai, hoặc cũng có thể là ở giữa nó, mình sẽ cảm nhận được tường tận những gì Murakami muốn nói.
Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014
Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Tân Di Ổ
Dạo này chuyển đổi gia vị và cơ cấu, chuyển sang đọc truyện ngôn tình, mà lại là những quyển ngôn tình nổi đình nổi đám. Cho dù đã đọc ngôn tình được một thời gian khá lâu, nhưng vẫn cảm thấy mình có khẩu vị không giống các gái kia, nên vẫn chỉ đọc các cuốn chìm chìm. Mục tiêu vẫn là giải trí mơ mộng nhẹ nhàng. Nhưng không may mình lại đọc Tân Di Ổ.
Thực lòng mà nói, từ sau khi đọc "Anh có thích nước Mỹ không", rồi tới "Ánh trăng không hiểu lòng tôi", mình ko muốn xếp Tân Di Ổ vào hạng tiểu thuyết ngôn tình. Mình muốn xếp cô cùng chỗ với Trương Duyệt Nhiên. Họ là những cô gái dù kể nhiều chuyện đời bằng những cách khác nhau với nhân sinh quan khác nhau, buồn vui khác nhau, nhưng văn phong của họ đều đẹp đẽ, chân thực và đầy ám ảnh. Và Tân Di Ổ thì thực hơn Trương Duyệt Nhiên rất nhiều.
Mình đọc "Ánh trăng không hiểu lòng tôi" tới tận 3h sáng, cảm thấy nếu không đọc xong thì không ngủ được. Mình không muốn nói về những tình tiết rất dài và rất nhiều trong câu chuyện dài dằng dặc về cuộc đời người phụ nữ có cái tên mình thích - Hướng Viễn - Nhìn về nơi xa. Mình chỉ muốn nói đến ánh trăng miền sơn cước huyền ảo mà dưới thứ ánh sáng đó, lời hứa hẹn cho một câu chuyện tình yêu bắt đầu từ khi họ chỉ là những đứa trẻ.
Đáng nhẽ phải có những chi tiết sẽ ám ảnh mình hơn, như lời phán của lão thầy bói sau khi tình cờ xem bói cho Hướng Viễn cũng như sự trùng hợp trong những lời nói đó đối với cuộc đời của cô sau này. Như việc một người không bao giờ tin vào thần linh ma quỷ, chỉ tin vào tiền như cô rồi có một ngày cũng phải cầu xin sự phù hộ của thần Phật để mong giữ lại mạng sống cho người cô yêu.
Có nhiều thứ ám ảnh lắm. Thế mà mình lại bị ám ảnh bởi ánh trăng. Có lẽ vì vốn dĩ mình rất thích trăng, đặc biệt là trăng miền núi, đó lại vừa là tựa đề của câu chuyện. Ánh trăng chính là tượng trưng cho hình ảnh của tình yêu đầu tiên trong đời cô, người đàn ông với lời hứa hẹn mờ ảo và khó nắm bắt như ánh trăng, ôn nhu mơ hồ như ánh trăng, và cũng ngắn ngủi như ánh trăng. Và không hiểu lòng cô, cũng như ánh trăng.
Những người phụ nữ si tình ngốc nghếch, sẽ đến một lúc, kiệt sức vì bị tổn thương, rồi sẽ phải rời ánh mắt của mình khỏi người đàn ông mình thiết tha yêu, để quay đầu lại, đặt ánh mắt đó lên người đàn ông yêu mình tha thiết. Cũng như Hướng Viễn, người phụ nữ mạnh mẽ, yêu tiền và lý trí tới mức lạnh lùng, cũng đến một lúc phải từ bỏ ánh trăng đẹp đẽ lạnh lẽo của miền sơn cước, để đón nhận những ánh bình minh ấm áp.
Tân Di Ổ luôn mượn ánh trăng để bày tỏ tâm trạng của Hướng Viễn. Lúc nào cũng là một ánh trăng trong hồi ức rất sáng và đẹp đẽ, không phai mờ trong tim cô, cũng như ảo tưởng về tình cảm của người đàn ông ấy dành cho mình đã bám theo cô suốt cả thời thanh xuân. Dù kết cục cô có được rất nhiều thứ mà cô yêu - tiền - nhưng có ai dám bảo rằng tất cả những điều cô làm không phải là vì tin vào những gì đã xảy ra dưới ánh trăng bên bờ suối ấy? Ở đó, một câu bé đã bằng một câu nói của trẻ thơ đã trói buộc được trái tim cô.
"Chúng ta sẽ mãi không bao giờ rời xa".
Chỉ tiếc rằng, ánh trăng ấy, đến chết, cũng mãi mãi không thể hiểu lòng cô.
Thực lòng mà nói, từ sau khi đọc "Anh có thích nước Mỹ không", rồi tới "Ánh trăng không hiểu lòng tôi", mình ko muốn xếp Tân Di Ổ vào hạng tiểu thuyết ngôn tình. Mình muốn xếp cô cùng chỗ với Trương Duyệt Nhiên. Họ là những cô gái dù kể nhiều chuyện đời bằng những cách khác nhau với nhân sinh quan khác nhau, buồn vui khác nhau, nhưng văn phong của họ đều đẹp đẽ, chân thực và đầy ám ảnh. Và Tân Di Ổ thì thực hơn Trương Duyệt Nhiên rất nhiều.
Mình đọc "Ánh trăng không hiểu lòng tôi" tới tận 3h sáng, cảm thấy nếu không đọc xong thì không ngủ được. Mình không muốn nói về những tình tiết rất dài và rất nhiều trong câu chuyện dài dằng dặc về cuộc đời người phụ nữ có cái tên mình thích - Hướng Viễn - Nhìn về nơi xa. Mình chỉ muốn nói đến ánh trăng miền sơn cước huyền ảo mà dưới thứ ánh sáng đó, lời hứa hẹn cho một câu chuyện tình yêu bắt đầu từ khi họ chỉ là những đứa trẻ.
Đáng nhẽ phải có những chi tiết sẽ ám ảnh mình hơn, như lời phán của lão thầy bói sau khi tình cờ xem bói cho Hướng Viễn cũng như sự trùng hợp trong những lời nói đó đối với cuộc đời của cô sau này. Như việc một người không bao giờ tin vào thần linh ma quỷ, chỉ tin vào tiền như cô rồi có một ngày cũng phải cầu xin sự phù hộ của thần Phật để mong giữ lại mạng sống cho người cô yêu.
Có nhiều thứ ám ảnh lắm. Thế mà mình lại bị ám ảnh bởi ánh trăng. Có lẽ vì vốn dĩ mình rất thích trăng, đặc biệt là trăng miền núi, đó lại vừa là tựa đề của câu chuyện. Ánh trăng chính là tượng trưng cho hình ảnh của tình yêu đầu tiên trong đời cô, người đàn ông với lời hứa hẹn mờ ảo và khó nắm bắt như ánh trăng, ôn nhu mơ hồ như ánh trăng, và cũng ngắn ngủi như ánh trăng. Và không hiểu lòng cô, cũng như ánh trăng.
Những người phụ nữ si tình ngốc nghếch, sẽ đến một lúc, kiệt sức vì bị tổn thương, rồi sẽ phải rời ánh mắt của mình khỏi người đàn ông mình thiết tha yêu, để quay đầu lại, đặt ánh mắt đó lên người đàn ông yêu mình tha thiết. Cũng như Hướng Viễn, người phụ nữ mạnh mẽ, yêu tiền và lý trí tới mức lạnh lùng, cũng đến một lúc phải từ bỏ ánh trăng đẹp đẽ lạnh lẽo của miền sơn cước, để đón nhận những ánh bình minh ấm áp.
Tân Di Ổ luôn mượn ánh trăng để bày tỏ tâm trạng của Hướng Viễn. Lúc nào cũng là một ánh trăng trong hồi ức rất sáng và đẹp đẽ, không phai mờ trong tim cô, cũng như ảo tưởng về tình cảm của người đàn ông ấy dành cho mình đã bám theo cô suốt cả thời thanh xuân. Dù kết cục cô có được rất nhiều thứ mà cô yêu - tiền - nhưng có ai dám bảo rằng tất cả những điều cô làm không phải là vì tin vào những gì đã xảy ra dưới ánh trăng bên bờ suối ấy? Ở đó, một câu bé đã bằng một câu nói của trẻ thơ đã trói buộc được trái tim cô.
"Chúng ta sẽ mãi không bao giờ rời xa".
Chỉ tiếc rằng, ánh trăng ấy, đến chết, cũng mãi mãi không thể hiểu lòng cô.
Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014
Tuổi thanh xuân đã qua
Sắp chuyển nhà. Ngồi dọn lại cái giá sách. Tình cờ lật lại những quyển sổ viết lách ngày xưa. Những quyển sổ lưu giữ những trang viết trẻ thơ ngờ nghệch từ hồi còn bị ảnh hưởng bởi văn phong thành thị của những truyện ngắn trên báo 2! Cái hồi tuổi trẻ nông nổi bồng bột và nghĩ rằng mình có thể làm được tất cả mọi thứ mà không cần học. Cài hồi tuổi trẻ ích kỷ chỉ quan tâm tới cảm xúc của bản thân và chỉ coi trọng chủ nghĩa tự nhiên, thần tượng những tài năng thiên bẩm mà coi thường sự cố gắng của con người.
Ôi! Tuổi trẻ dữ dội và cuồng nhiệt của tôi!
Đôi khi, vẫn ước mình được quay lại cái thời ngờ nghệch đó, được một lần nữa điên rồ ngạo mạn, dám từ bỏ tất cả để làm điều mình thích. Bởi vì dù có bao nhiêu sai lầm đi nữa, thì đó vẫn là một quãng thời gian tươi đẹp. Tuổi trẻ là để phạm sai lầm mà.
"Gói anh vào em
ta gối vào nhau
Bước qua khổ đau trong kiếp bể dâu.
Có đôi khi như là
nếu yêu thương kia rộng quá
Em sẽ đong yêu thương cho vừa tay anh
Em sẽ mang yêu thương đi nhuộm trong xanh."
(Lời bài hát viết 23.07.2009)
Ôi! Tuổi trẻ dữ dội và cuồng nhiệt của tôi!
Đôi khi, vẫn ước mình được quay lại cái thời ngờ nghệch đó, được một lần nữa điên rồ ngạo mạn, dám từ bỏ tất cả để làm điều mình thích. Bởi vì dù có bao nhiêu sai lầm đi nữa, thì đó vẫn là một quãng thời gian tươi đẹp. Tuổi trẻ là để phạm sai lầm mà.
"Gói anh vào em
ta gối vào nhau
Bước qua khổ đau trong kiếp bể dâu.
Có đôi khi như là
nếu yêu thương kia rộng quá
Em sẽ đong yêu thương cho vừa tay anh
Em sẽ mang yêu thương đi nhuộm trong xanh."
(Lời bài hát viết 23.07.2009)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)